Đối phương không dựa vào việc vừa xảy ra mà vội tới tổ điều tra làm ầm ĩ để tạo áp lực, cũng không cố tỏ ra đáng thương, ngược lại trên mặt còn có vẻ cảm kích. Đối với tình huống như thế này, Tưởng Hoài An đang đứng quan sát yên lặng ở một bên cũng hơi giật mình. Bọn họ quanh năm tung hoành ngang dọc ở nhiều nơi trên cả nước, đã từng chứng kiến rất nhiều lời nói lạnh nhạt và sự không tín nhiệm vào những thời khắc mấu chốt, cũng đã gặp rất nhiều tình huống thúc giục ầm ĩ mà không có manh mối cụ thể… Đừng nhìn thành phố Minh Thiệu này chỉ đứng thứ mười tám trong bảng xếp hạng mà coi thường nó, vị phó cục trưởng Lý này thực sự khiến người ta phải nể phục.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh ta có chút đờ đẫn, trong lòng anh vốn còn đang mong đợi Ngôn Thiếu Huy sẽ thể hiện năng lực của mình thêm lần nữa. Dù sao thì những nhiệm vụ tra án hằng ngày vừa khô khan vừa tẻ nhạt, nhìn sếp của bọn họ “nói chuyện nho học” cũng coi như là thêm vào được một chút gia vị cho cuộc sống hàng ngày nhạt nhẽo này.
Giữa lông mày của Ngôn Thiếu Huy hiện lên chút nếp nhăn không rõ ràng, anh hơi nghiêng đầu nhìn qua bên vai vừa bị vỗ, thuận tiện gật đầu một cái với Trương Hữu Vinh đang đứng trong hành lang, sau đó mới đẩy cửa phòng chờ rồi bước vào.
Lúc bấy giờ, bốn người trong phòng đang thì thầm trao đổi cái gì đó, bỗng nhận ra có người vặn tay cầm cửa thì lập tức im lặng. Vẻ mặt họ không mấy thân thiện, nhìn chằm chằm vào mấy người vừa tới, khi nhận ra gương mặt quen thuộc của Trương Hữu Vinh ở đằng sau, người đàn ông ngồi giữa mới lên tiếng: “Đội trưởng Trương, đây là lãnh đạo của các anh sao?”
Người đàn ông kia thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, sắc mặt xem ra không được tốt cho lắm, giọng điệu cũng không phải ôn hòa. Sau khi ông ta hỏi xong thì cũng không thèm trả lời cả những câu hỏi mà Trương Hữu Vinh đưa ra, chỉ dùng ánh mắt soi mói để đánh giá ba người Diệp Yên Nhiên, cuối cùng tầm mắt của ông ta dừng lại trên người của Ngôn Thiếu Huy: “Người lãnh đạo ở trong Sở của các người lại trẻ như vậy ư?”
Về phần tại sao ông ta lại nhận định Ngôn Thiếu Huy là người lãnh đạo, Diệp Yên Nhiên nghĩ đơn giản là do những lúc giao tiếp với người ngoài, anh luôn giữ cái "Poker Face" lạnh băng ngàn năm không đổi, khiến khí chất trên người trở nên cực kỳ đặc biệt. Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người có ấn tượng vững chắc: Cơ mặt càng liệt, chức vụ càng cao.