“Cái người đứng ở đường đối diện kia có phải đang đứng đó chụp hình không?” Bành Đức Dũng nói một chữ “ồ?”, lão vốn đứng ở đằng sau bức màn, vì muốn nhìn cẩn thận cho rõ nên kéo bức màn đang che khuất tầm mắt của lão sang một bên.
Tất cả những người còn lại đều nhìn theo chỗ mà tầm mắt của lão đang hướng đến, dù tầm nhìn của họ có bị cản trở nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Quả nhiên ở con đường phía đối diện kia, sau hàng rào cây xanh có xuất hiện hai bóng người. Động tác của họ rất nhẹ nhàng và cẩn thận, cứ ngó trước ngó sau như sợ bị người khác phát hiện.
“Chà, trang bị chuyên nghiệp quá nhỉ.” La Chí Cương vuốt cằm, nói: “Sếp à, thật ra lý do thực sự mà Sở Công an Thành phố Minh Thiệu mời chúng ta tới đây là bởi vì vụ án này đang bị giới truyền thông phanh phui ra à? Áp lực từ dư luận quá lớn, để duy trì và cứu vãn hình tượng của cơ quan công an trong mắt quần chúng, bọn họ mới cố gắng để giải quyết xong vụ án trong thời hạn. Xem ra, chuyện này vẫn chưa xong đâu, lúc này áp lực cũng không hề đặt ở trên Sở Thành phố Minh Thiệu. Nếu như hôm nay, gia đình Mai Hoàng Hạ nói chuyện trước cửa ra vào của Sở Công an ngay khi cuộc biểu tình được báo cáo lên, vậy thì nhóm điều tra của chúng ta có lẽ sẽ phải theo dõi chặt chẽ hơn.”
“Hơn nữa, trong chuyện này chỗ nào cũng rất kỳ lạ. Không phải đại đội chuyên án đã nói tin tức về vụ án mất tích liên hoàn này đã bị phong tỏa ở bên ngoài rồi sao? Thậm chí ngay cả người nhà của những nạn nhân mất tích này đến bây giờ cũng vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, vậy làm thế nào mà những thông tin này lại bị truyền thông báo chí biết được?” Bành Đức Dũng chậm rãi phân tích.
Người đàn ông này vừa nói xong, Diệp Yên Nhiên cũng thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn giải thích: “Bên đội của đội trưởng Trương có tuyên bố, đối với tất cả những người trước đây bị mất tích, cảnh sát đã dựa vào các chương trình phát sóng và một số hình thức phát tin tức khác để nhận sự hỗ trợ từ những người ở bên ngoài. Có thể do đó mà các phương tiện truyền thông này mới đánh hơi được cơ hội.”
“Đánh hơi được?” Ngôn Thiếu Huy bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt mang theo một chút mỉa mai: “Lúc tin tức vừa được truyền ra, trùng hợp Mai Hoàng Hạ cũng mất tích? Đại đội chuyên án các cậu còn có thời gian để tra xét tới tận những chỗ bên ngoài đó ư?”
“Có lẽ đó chỉ là kết quả báo cáo điều tra trong nội bộ mà thôi.” Diệp Yên Nhiên đáp lại.
“Rò rỉ thông tin nội bộ chăng?” Bành Đức Dũng nhướng mày, điều này cũng là rất bình thường, dù sao sự việc lần này cũng chỉ là một vụ án mất tích, các cảnh sát có quyền tham gia vào công việc liên quan không rõ ràng. Không phải là những người trong đại đội chuyên án không có đạo đức nghề nghiệp, mà là do những sự việc này đã được công an trên toàn thành phố điều tra qua, có khả năng là do một số nhân viên trong Sở vô tình nhắc tới, dẫn đến việc một truyền mười, mười truyền trăm.