“Vì thế, anh đang phủ nhận phải không? Tiền Hải Bân, tôi cảnh báo anh, sớm muộn gì công an cũng sẽ tìm ra cái gọi là bằng chứng mà anh nói. Khi chúng tôi có bằng chứng, anh có thừa nhận hay không cũng chẳng quan trọng, đừng nghĩ rằng anh vẫn có thể mặc cả với chúng tôi." Mặt Ngôn Thiếu Huy không biểu cảm: "Bây giờ phía bác sĩ pháp y, về cơ bản đã có thể xác định chính xác thời điểm Hoàng Quốc Việt uống thuốc nhuận tràng. Công an chỉ cần dựa vào thời điểm đó để điều tra, lúc đó ông ta đang ở đâu, ông ta đi cùng ai hay ông ta làm những gì rất dễ dàng."
Nghe nói như vậy, Tiền Hải Bân lập tức hoảng loạn, nhưng anh ta nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân, nâng cằm của mình với một cái nhìn vụng về: “Kiểm tra ư, tôi không tin, chuyện đó các người không thể làm được, mấy lời của các người nói toàn là bịa đặt!”
“Tốt thôi.” Ngôn Thiếu Huy lấy lại bản báo cáo, thu dọn đồ đạc trên bàn trước mặt rồi đứng dậy.
Diệp Yên Nhiên cũng đứng lên, hai người đang chuẩn bị rời đi.
“Tiền Hải Bân, đừng tưởng rằng chỉ dựa vào chút thông minh và vô lại không thể nhìn thấy của anh là có thể thoát. Đây không phải là cái chết do sơ suất mà là một vụ gϊếŧ người có chủ ý! Cơ thể của Hoàng Quốc Việt chứa rất nhiều thuốc nhuận tràng và thuốc gây mê, ông ta đã chết trước khi chiếc xe tải bị lật.” Ngôn Thiếu Huy lạnh lùng quăng thêm mấy câu rồi xoay người rời đi.
Ban đầu, Tiền Hải Bân không phản ứng gì, còn mừng thầm, có lẽ trong lòng đang âm thầm đắc ý công an không làm được gì anh ta. Nhưng mà đợi đến khi anh ta hiểu ra ý tứ quan trọng trong lời nói này thì cảm thấy rùng mình, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, vội vàng mở miệng gọi hai người đã đi ra ngoài.
“Không phải! Thuốc mê gì? Thuốc mê đâu ra!”
Ngôn Thiếu Huy không để ý tới anh ta đang nói gì, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng ra khỏi cửa phòng thẩm vấn.
Diệp Yên Nhiên thoạt nhìn có chút do dự, nhưng Ngôn Thiếu Huy thì dứt khoát muốn đi ra khỏi phòng.
“Các người nói rõ ra xem nào, Hoàng Quốc Việt rốt cuộc chết như thế nào?! Không thể nào... Không thể nào...” Đôi mắt Tiền Hải Bân bắt đầu cuồng loạn, trán ướt đẫm mồ hôi.
“"Propofol." Diệp Yên Nhiên dừng lại và đột nhiên nói. Thấy người đàn ông nhìn cô ngây ngơ, cô cau mày, giải thích một cách miễn cưỡng: "Trong ruột của Hoàng Quốc Việt có chứa lượng propofol đủ để tử vong, anh cũng không cần làm bộ như không biết, chờ công an xác minh thêm việc ông ta có liên hệ với anh khi uống thuốc nhuận tràng và thuốc gây mê hay không, đến lúc ấy thì có thêm bao nhiêu lời phản bác cũng vô ích thôi.”