“Đội trưởng Trương vừa mới nổi giận như vậy, xem ra là không nguyện ý rồi nhỉ?” Ngôn Thiếu Huy nhướng mày, hai tay khoanh quanh ngực.
"Ý tôi không phải vậy, đội trưởng Ngôn, sau này anh có chuyện gì có thể nói thẳng chút được không?” Trương Hữu Vinh cảm thấy sắp nhồi máu cơ tim.
Ánh mắt Ngôn Thiếu Huy khó hiểu:
“Tôi nói cái gì không rõ anh Trương? Hay là làm gì khiến đội trưởng Trương sinh ra hiểu lầm?”
Diệp Yên Nhiên ở cách đó không xa giơ tay vỗ trán, cũng không biết vì sao tổ điều tra đặc biệt này với thái độ khiến người ta muốn đập chết mà vẫn sống sót đến tận bây giờ, thật sự là một kỳ tích.
Hừm, có lẽ nếu như không phải bởi vì trực thuộc Sở Công an thì sớm đã bị giải tán từ lâu rồi.
“…” Trương Hữu Vinh cũng không nói nên lời.
Nhưng đây là tin tốt, anh ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác: “Đội trưởng Ngôn, nhiệm vụ này được phân công như thế nào?”
“Có việc gì thì cùng ngồi lại với nhau rồi nghiên cứu đi.” Ngôn Thiếu Huy lúc này trả lời rất dứt khoát.
“OK!” Trương Hữu Vinh đáp, suy đi nghĩ lại vẫn không thể vượt qua được rào cản tâm lý để vươn tay ra, bắt một cái bắt tay hữu nghị, cuối cùng chỉ gật đầu, xoay người rời đi.
Sau đó thì khu vực này cuối cùng khôi phục lại trạng thái bình thường, Tưởng Hoài An và Bành Đức Dũng một trái một phải dựa vào khung cửa phòng họp, Tưởng Hoài An còn thuận tiện huýt sáo một tiếng, có vẻ rất tán thưởng: "Diệp Yên Nhiên, đúng là năng lực không tệ.”
Tuy rằng lúc trước đã biết năng lực của cô không hề tầm thường, nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Trương Hữu Vinh chính là cảnh sát hình sự được huấn luyện bài bản nên thể lực cũng không phải dạng vừa, dưới cơn giận dữ của anh ta, Diệp Yên Nhiên không chỉ ngăn cản, thậm chí liên tiếp đẩy anh ta lui về phía sau.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Yên Nhiên có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao phụ nữ được khen về sức mạnh thì không phải là chuyện gì đáng tự hào, đúng không?
Bành Đức Dũng thấy thế, vươn tay đánh vào gáy Tưởng Hoài An một cái, lập tức mở miệng trước ánh mắt khó hiểu và vô tội của đối phương: "Sao cậu không khen đồng chí Diệp rất hiểu chuyện đi? Trong một khoảng thời gian ngắn nhưng đã hiểu hết mọi chuyện, lại còn giải thích đúng suy nghĩ và ý đồ của đội trưởng Ngôn, chuyện này không dễ đâu!”
“Ừm, anh Dũng, anh nói đúng, ưu tú! Rất tốt!” Sau khi hai người một xướng một ca nói xong những lời này, tầm mắt không hẹn mà cùng đặt trên người Ngôn Thiếu Huy ở đối diện hành lang, trên mặt niềm nở, còn đá mắt sang Diệp Yên Nhiên.