“Hơn hai tháng!” Trương Hữu Vinh giơ hai ngón tay dùng sức lắc mạnh, răng hàm sau cắn nghiến chặt, vẻ mặt không vui vẻ, tựa hồ cảm thấy tên nhóc đối diện đang giễu cợt mình.
"Anh cũng đừng đắc ý, tổ điều tra đặc biệt của các anh cũng đến đúng lúc lắm. Cho dù các anh không tới, người chết ở thôn Bình Sơn vẫn sẽ bị phát hiện, chỉ cần cho đại đội chuyên án chúng tôi thêm chút thời gian, vụ án này sớm muộn gì cũng có thể phá được!” Anh ta hiển nhiên không cam lòng, thậm chí có cảm giác tổ điều tra chẳng qua là gặp may, vừa đến Sở Công an Thành phố Minh Thiệu còn chưa vững chân đã xuất hiện hướng điều tra mới ngay lập tức.
Ngôn Thiếu Huy cười khẽ: "Anh đang đắc ý cái gì? Hai tháng trời các anh vất vả điều tra, đến cuối cùng khi phá được vụ án thì tất cả đều là công lao của tổ điều tra của chúng tôi, không có đại đội chuyên án của các anh thì sao?”
Lời này vừa được nói ra, trong hành lang đột nhiên trở nên im lặng.
Biểu cảm của Diệp Yên Nhiên đột nhiên trở nên rất hứng thú, trên thực tế từ cuộc đối thoại vừa rồi, cô có chút cảm giác khác thường. Hơn nữa, cô còn nghĩ đến phản ứng kỳ quái giữa Tưởng Hoài An và Ngôn Thiếu Huy trên đường tới Hậu cần Cao Tinh - nơi Hoàng Quốc Việt làm việc. Hiện tại cô đã có thể khẳng định, Ngôn Thiếu Huy cũng không muốn cướp chiếm sào huyệt, ngược lại, anh rất hoan nghênh đại đội chuyên án tham gia.
Ý tưởng không tồi, nhưng dù như nào người này cũng không nói? Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là càng bất đồng quan điểm sao?
Cô thậm chí loáng thoáng nghe thấy tiếng thở hổn hển thô ráp của Trương Hữu Vinh, không khó để tưởng tượng bây giờ đối phương đang đỏ mắt bừng bừng, chỉ mong có thể dùng tay xé rách trái tim của Ngôn Thiếu Huy.
"Ngôn Thiếu Huy! Tôi…" Trương Hữu Vinh thật sự sắp phát điên như dự đoán, anh ta lao tới túm lấy cổ áo người đứng đối diện.
“Đội trưởng Trương! Đội trưởng Trương!" Diệp Yên Nhiên sốt ruột, đẩy Tưởng Hoài An và Bành Đức Dũng ra, trong nháy mắt cô xông ra ngoài.
Cô lao ngang vào giữa hai người đàn ông, khom lưng ngăn cản Trương Hữu Vinh nhào tới, trong miệng còn liên tục khuyên giải: "Đội trưởng Trương, anh nhất định phải bình tĩnh, Thiếu Huy không phải có ý đó đâu ạ!”
Cửa phòng họp mở toang, ba người còn lại trong phòng trợn mắt há hốc mồm, nhìn cảnh tượng có chút buồn cười trong hành lang. Cô gái với dáng người nhỏ nhắn lao vào ôm chặt người đàn ông đang hoàn toàn tức giận kia.