Đối mặt với vấn đề này, Ngôn Thiếu Huy chỉ mỉm cười: “Chưa chắc đã là cùng một người thực hiện.”
Bành Đức Dũng cảm thấy cũng hợp lý, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Nhưng đội trưởng Ngôn, không phải bọn mình đang điều tra vụ mất tích liên hoàn sao? Như vậy nhân lực chủ yếu nên tiếp tục điều về nơi ở của nạn nhân phát hiện ở thôn Bình Sơn chứ? Cũng không thể vì Hoàng Quốc Việt thiếu chút nữa đυ.ng chết hai người mà quay sang điều tra ông ta được?
"À, chắc là Tưởng Hoài An quên nói với mọi người, tối hôm qua lúc tai nạn xảy ra, đã có người lẻn vào trong xe chúng tôi, trong xe có dấu vết bị người ta lục lọi. Thời gian trùng hợp đến vậy? Anh có cảm thấy tai nạn xe của Hoàng Quốc Việt có liên quan đến chuyện này không?”
Bành Đức Dũng hơi giật mình.
Ngôn Thiếu Huy không đáp lại, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt chuyển qua chỗ ảnh chụp và tài liệu báo cáo.
Đột nhiên, cửa phòng họp bị một người từ bên ngoài không chút khách khí mà đẩy mạnh vào, cánh cửa đυ.ng vào trên tường lại bắn ngược trở lại, phát ra một tiếng rất lớn.
Ngay cả Tưởng Hoài An đang ngủ say cũng giật mình bừng tỉnh, đôi mắt ngái ngủ mơ hồ nhìn qua.
Trương Hữu Vinh đứng ở cửa bị năm đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm như vậy, trên khuôn mặt mang nước da màu đồng ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Anh ta giơ túi hồ sơ trong tay lên, sau đó dùng lực ném lên bàn hội nghị.
“Phải gõ cửa chứ.” Tưởng Hoài An rêи ɾỉ.
Trương Hữu Vinh giải thích một câu: “Tôi đẩy cửa cũng không cần nhiều sức... Quay lại để đến kiểm tra xem cửa này có bị hỏng hay không thôi.”
“Đội trưởng." Diệp Yên Nhiên tiến lên cầm lấy túi hồ sơ, lên tiếng giảm bớt bầu không khí xấu hổ: “Đây là cái gì?”
“Lúc sáng, khi Triệu Hữu Hiên dẫn đội đến thôn Bình Sơn để thu giữ tang vật, đã phát hiện ra một chuyện thú vị.” Trương Hữu Vinh tiếp tục nghênh mặt lên, tầm mắt dừng lại trên người Ngôn Thiếu Huy: "Đội trưởng Ngôn, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”
Nói xong, anh ta xoay người đi từ cửa ra vào đến cửa sổ đối diện hành lang. Vẻ mặt Ngôn Thiếu Huy vẫn không thay đổi, thuận tiện nhét đồ đạc trong tay vào trong tay Diệp Yên Nhiên, sau đó đi ra ngoài.
“Mẹ kiếp, hai người bọn họ có thể nói về chuyện gì chứ? Nhìn biểu hiện của đội trưởng Trương, liệu hai người họ có đánh nhau không?” Tưởng Hoài An nhất thời trở nên tỉnh táo, cuộn chiếc áo khoác mỏng trên người thành một khối ôm vào lòng, thân hình cong lại như một con mèo, rồi lặng yên không một tiếng động chạy tới cửa, bám lấy khe cửa không đóng kín để nhìn ra bên ngoài.