Sau khi Diệp Yên Nhiên chú ý tới phương hướng mục tiêu của hắn, hắn thầm chửi rủa! Cắn chặt môi rồi cắm đầu chạy, cả người giống như vận động viên chuyên nghiệp trong ánh mắt nhìn từ xa của đám đông, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng trắng lóe lên, nhìn qua đó, người đã không thấy đâu!
Quả nhiên, hành động của Tiền Bân đã khẳng định tám chín phần về nhận định của Yên Nhiên, sau khi chạy đến hồ nhân tạo, anh ta đã chống tay nhảy qua lan can! “Tiền Bận, đừng làm càn!” Yên Nhiên hét lớn một tiếng và vươn tay ra, nhìn tư thế chính là đang cố gắng tóm lấy đối phương.
Tưởng Hoài An từ xa đuổi theo ngay lập tức hét vọng lên khi nhìn thấy điều này: “Diệp Yên Nhiên! Buông tay ra!” Tiền Bân thoạt nhìn thôi cũng phải đến 80kg, Diệp Yên Nhiên mới nặng bao nhiêu? Tính toán thêm bớt các thứ cũng không đến nổi 50kg, không biết tự lượng sức mà còn muốn ngăn cản đối phương đang nhảy xuống hồ, không cẩn thận hoàn toàn có thể lôi xuống cùng!
Tuy nhiên, lời cảnh báo có chút muộn màng, Diệp Yên Nhiên ở bên cạnh lan can đã nắm lấy cổ sau của Tiền Bân bằng tay phải của cô. Cơ thể cô dừng lại, cô dựa tay trái vào lan can, ổn định dáng người.
“Ah-huh.” Cô kêu lên một tiếng đầy đau đớn, trên cánh tay phải bởi vì đang giữ một trọng lượng quá lớn mà cảm giác như bị xé rách khối cơ, khiến cho gân xanh trên trán nổi lên rõ mồn một.
Cũng may không lâu sau, Tưởng Hoài An liền đuổi theo, hai người hợp lực kéo Tiền Bân trở lại . Sau khi nhìn thấy Tưởng Hoài An vật người đàn ông xuống đất, quỳ trên lưng đối phương khiến hắn không thể động đậy, Diệp Yên Nhiên ngồi sụp xuống đất dựa vào lan can. “Đau...” Cô hơi cử động cánh tay phải, hít vào một hơi lạnh. Nhưng biết làm sao, cá tính bẩm sinh của cô là như thế. Nếu không, kiếp trước, cô đã không mắc lại bệnh cũ sau khi làm gần tám năm trong ngành, mỗi khi trời mưa và mây mù đều đau đớn không chịu nổi.
“Có thể đứng dậy được không?”
Diệp Yên Nhiên liền rời khỏi những suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Ngôn Thiếu Huy đang đứng trước mặt nhìn xuống chỗ mình, cố gắng nhấc cánh tay bị thương lên, nghe chừng dễ dàng hơn lúc này, nhưng vẫn còn một chút run rẩy.
Ngôn Thiếu Huy cau mày, không suy nghĩ nhiều liền rút tay phải trong túi quần ra, vươn tới trước mặt cô.
Diệp Yên Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm bàn tay to thon dài lại mạnh mẽ kia, cũng không có giả bộ, liền dùng tay trái cầm lấy, tận dụng lực của Ngôn Thiếu Huy mà đứng lên.
“Cảm ơn...”