Ngôn Thiếu Huy và Tưởng Hoài An bắt đầu tra hỏi Ngô Hoa Thanh, mặc dù tai của Yên Nhiên đang lắng nghe, nhưng bị phân tâm và không ngừng chú ý đến tình hình trong nhà kho. Cô nhìn thấy Quản lý Đồng quanh quẩn ở cửa kho vài lần, dường như bước vào trong không tìm thấy ai, nhưng cùng lúc đó, một bóng người nhanh chóng bước ra từ phía đối diện cửa. Người đó cũng đang mặc đồng phục hậu cần nhưng không hề nổi bật, càng không dễ thấy chút nào trong đám đông.
Bởi vì đối phương cúi đầu, khiến người ta không nhìn ra được sắc mặt của anh ta như thế nào, nhưng anh bước đi vững vàng, ít nhất từ dáng vẻ không hoảng sợ, nhìn thoáng qua cũng sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của bất kỳ ai.
Chỉ có điều...
Diệp Yên Nhiên cau mày, và điều lóe lên trong đầu chính là người tài xế thấp bé và mập mạp lúc tán gẫu cũng đã vô tình nhắc đến Tiền Bân. Anh ta nói rằng Tiền Bân có tính cách rất kỳ lạ, làm việc gì cũng không giống người khác. Ví dụ như, mọi người đặt bút ở túi trước ngực và anh ta phớt lờ các quy định về cách thức của công ty mà bỏ hai điếu thuốc vào đó. Vào hội nghị toàn công ty hàng tháng, anh ta sẽ nộp phạt, toàn bộ nhân viên trong công ty đều đã nghe qua cái tên này ngay cả khi họ chưa nhìn thấy hay tiếp xúc với anh ta bao giờ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô rơi vào chính xác vào vị trí trước ngực của bóng người kia, hơi híp mắt lại. Bởi vì túi áo trước ngực của đồng phục không quá lớn, có thể mơ hồ nhìn thấy hai điếu thuốc lộ ra trong túi áo trước ngực, nếu không đặc biệt chú ý, có lẽ sẽ không phát hiện được. .
Tiếp đó, Yên Nhiên liền sải bước đi về phía người đàn ông kia. Không ngờ đối phương cũng rất nhanh nhẹn, lập tức nhận ra, quay đầu nhìn thấy cô liền đẩy người đồng nghiệp đang chắn đường trước mặt sang một bên, dùng toàn bộ sức lực mà chạy.
“Sở Công An Thành phố Minh Thiệu đây!” “Tiền Bân ! Mau đứng lại!” Diệp Yên Nhiên sau khi nhận thấy ý đồ của người đàn ông, cô lao theo với tốc độ gần như không thua kém Tiền Bân. Tiền Bân căn bản không ngờ được là người phụ nữ đuổi theo sau thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn lại chạy nhanh đến vậy, khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp, 300 mét ... 200 mét ... 100 mét. ...
Giữa một vài nhịp thở, anh ta dường như nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt của cô. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trải qua tình huống như thế này, nỗi sợ hãi trong lòng khiến bước chân của Tiền Bân có chút mềm đi. Tiền Bân không tìm được đường, liền có chút hoảng hốt, nhìn thấy hồ nhân tạo trước mặt, đầu óc choáng váng, nhưng hai mắt sáng lên, thẳng hướng đó mà chạy qua.