Cô nghĩ như vậy nên liếc nhìn tình hình ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, nhưng lại một lần nữa nhìn nhau “thân thiện’ với Ngôn Thiếu Huy.
“Lái xe mà không tập trung?” Đôi mắt đen của người đàn ông khẽ nheo lại: “Chính là loại trình độ chuyên nghiệp này? Cũng không biết bây giờ có kịp đổi cái người tên là Hữu Hiện gì đó qua không.”
Diệp Yên Nhiên: ...
Cô đúng là trúng tà rồi mới cảm thấy người này có thể tốt bụng như thế.
Rõ ràng là đồ xấu bụng!
Cô nhìn sang chỗ khác, căm hận nghiến chặt răng hàm sau. Sau đó cô đạp ga một phát, chiếc xe Jeep tăng tốc nhanh chóng và biến mất trong dòng xe cộ.
Công ty TNHH Hậu Cần Minh Thiệu Cao Tinh.
“Đến rồi.” Diệp Yên Nhiên lên tiếng nhắc nhở hai người đàn ông trông có vẻ buồn ngủ, sau đó dừng xe trước lan can thông hành của cửa chính, hạ cửa kính xe và đưa thẻ công an cho người bảo vệ: "Sở Công An thành phố Minh Thiệu, trước đó đã liên lạc với Phó giám đốc bên này rồi.”
Bảo vệ ra hiệu đợi, gọi điện xong liền bấm nút để nhấc lan can điện tử lên. Cô gật đầu tỏ ý cảm ơn, xoay nhẹ tay lái, lái xe vào sân của công ty. Công ty TNHH hậu cần Minh Thiệu Cao Tinh có diện tích khá rộng, mỗi con đường trong khuôn viên đều được xây dựng khang trang, rộng rãi, hai bên đường đậu rất nhiều xe tải các loại. Đi xa hơn về phía trước là có thể thấy một số nhà máy lớn, lúc này cửa nhà máy mở to, xe cộ ra vào tấp nập. Xung quanh nhà máy có một số tài xế đang đợi, tụm năm tụm ba cùng nhau hút thuốc, tán gẫu.
Cuối cùng, chiếc xe Jeep dừng lại trước một văn phòng với bức tường bên ngoài màu đỏ sậm, ngay khi cả ba bước xuống xe, một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây bước ra từ tòa nhà. Đối phương có diện mạo bình thường, đầu vuốt keo bóng loáng, nhiệt tình bắt tay từng người một: “Hoan nghênh ba vị công an, hoan nghênh, hoan nghênh. Tôi họ Kim, là Phó tổng giám đốc ở đây."
“Lúc nãy, cái gì nhờ... À, khoa điều tra sự cố đã liên lạc với tôi rồi, hay là chúng ta lên lẫu nói chuyện ở văn phòng của tôi đi, chỗ đó yên tĩnh hơn.” Phó giám đốc Kim mời rất nhiệt tình.
Sau khi Diệp Yên Nhiên bắt tay thì lui ra phía sau Ngôn Thiếu Huy và Tưởng Hoài An, cẩn thận nhìn người phụ trách, dường như vô tình cảm nhận gì đó. Cho dù ăn mặc chỉnh tề và không có thái độ gì bất thường nhưng cũng không thể che giấu được sự kì lạ của anh ta.