Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 50: Trận chiến thành Hải Vân (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trận chiến thành Hải Vân (2)

Xin cho phép ta được nhắc lại một lần nữa điều này "truyện đăng trên truyenyy.com. mọi sự việc trong truyện sau khi Lê Huy xuyên việt đều là hư cấu. Mọi địa danh tên tuổi. Không cố ý xúc phạm cá nhân hay danh nhân nào. Các tên gọi, nhân vật, tổ chức, địa danh, sự kiện trong cuốn sách này là giả tưởng và bất kỳ sự trùng khớp nào với người thật, đang sống hay đã chết đều hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên."

Trận đại chiến đã bước sang ngày thứ hai, trong đại doanh Đại Việt

Tiếng trống giục giã vẫn đang ‘tùng! tùng!’ vang lên không dứt, Hơn một vạn hai nghìn quân của Nguyễn Hữu Chỉnh như lang như hổ, gầm thét ập tới phía thành Hải Vân, đây đã là lần công thành thứ tư trong vòng có một ngày rưỡi.

Mặc dù có không ít quân sĩ tử thương, nhưng Nguyễn Hữu Chỉnh vẫn đốc thúc binh lính xông lên không tiếc bằng mọi giá, chiếm lấy Hải Vân thành.

Trong tiếng trống tiến công ầm ầm, hơn một vạn quân Đại Việt cùng nhau hướng về trận địa cua Quân Tây Sơn đẩy mạnh, nhân số dày đặc, từ trên vùng cao nhìn đi, quân Đại Việt màu đỏ dày đặc chi chít, nhìn thoáng qua như một đàn kiến lửa

Chỉ trong một chốc, lần công thành thứ tư nay, đã có mười mấy quân Đại Việt cuối cùng đã xuất hiện trên thành đầu, lên đầu tiên là một binh sĩ quê ở Sơn La, Mới vừa leo lên hắn đã cho ngay kiếm phủ đầu chém bay đầu tên dân phu trước mặt., Mấy tên dân phu khác trên gò thành nhìn thấy hắn đã hồn bay phách lạc, vội bỏ giáo trường quay lưng bỏ chạy, Trên thành đầu bỗng chốc trống vắng, nhưng tên binh sĩ Đại Việt này còn chưa kịp đứng vững trên đầu thành thì từ đâu không biết một mũi tên đã xiên thủng cổ họng hắn, hất hắn văng xuống dưới, cách đó vài trượng,. trên tay còn cầm trường cung, Phạm Ngao rống lên át cả tiếng gào thét:

- Giữ vững trận tuyến, quân Quảng Ngãi sắp đến rồi, kẻ nào bỏ chạy gϊếŧ không tha.

Lúc này, lại có thêm mười mấy tên binh sĩ Đại Việt xông lên lỗ hổng này trên thành đầu, những tên binh sĩ này đều người bận áo giáp , bọn chúng xông vào đám dân phu tay vung vẩy loan đao, chỉ một chốc đã có bốn năm chục dân phu bị gϊếŧ chết. Trên thành đầu bỗng chốc loạn, tiếng gào thét rêи ɾỉ, mảnh chân tay cụt, loạn thành một đoàn

Phạm Ngao thấy cảnh này,thì kinh vừa nộ, lớn tiếng thét lên: “đi theo ta!”

Hắn giơ cao đại đao dẫn theo hơn hai trăm quân Tây Sơn hô hào xông đến, Lúc này quân Đại Việt đã leo lên gần một trăm người, đúng lúc này, đám người Phạm Ngao ập tới., hắn hung hãn đi đầu nào đao chém tên bắn, đánh cho một trăm binh sỹ Đại Việt trở tay không kịp kịp, Đại đao của hỏa trưởng Đại Việt vừa mới leo lên thành đầu còn chưa kịp đứng vững đã bị Phạm Ngao nhảy xuống đâm xuyên đại đao qua l*иg ngực, tên Hỏa trưởng chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi một tiếng bịch nặng nề vang lên, hắn đã rơi ngược trở xuống dưới.

Cái chết của tên Hỏa Trưởng khiến quân Đại Việt càng điên cuồng, Vương Thượng đã hứa hẹn chỉ cần lập công, phong hầu bái tướng đều có thể, dưới sụ dẫn dắt của quan cao lộc hậu, vàng thoi bạc nén, bọn họ anh dũng gϊếŧ địch, đánh cho quân Tây Sơn lùi về một góc Phạm Ngao vất cả lắm, mới ổn định tình hình,

Nguyễn Khuê thấy Phạm Ngao lâm vào khổ chiến, hắn bỗng chốc nổi cơn lôi đình, viện binh còn chưa đến, không nhẽ bản tướng lại bỏ mình ở Hải Vân Quan này.

“Tôn Hoài Nhân?”

Hắn giận dữ gào ầm lên: “mau tới trợ giúp Đại Soái, mau !”

Lúc này cục thế cực kỳ bất lợi cho quân Tây Sơn, bảy ngàn người và hai ngàn dân phu, chống lại một vạn hai ngàn người, nếu không nhờ tường thành Hải Vân vừa cao vừa kiên cố , lại thêm địa thế hết sức hiểm trở e rằng quân Tây Sơn lúc này đã bị chém gϊếŧ không còn một mống,

Phạm Ngao gào lên một tiếng, chém bay đầu ba tên quân sĩ trước mặt, hắn vồ cùng bực mình vì binh lực không đủ, hắn càng hận Trịnh Cán hơn, quân lật lọng, rõ ràng đầu năm đã nói nước sông không phạm nước giếng, vậy mà cuối năm lại xua quân chiếm thành

“Gϊếŧ cho ta! Gϊếŧ một tên lính Đại Việt, ta thượng mười lạng bạc

Phía xa xa, Tôn Hoài Nhân đang gắng sức chống đỡ, hắn đang chỉ huy đám cung tiễn thủ không ngừng xạ kích xuống, dưới, lại phối hợp vói Hỏa thương binh bắn ra như mưa, thế nhưng thế công của quân Việt, dưới sự che chở của Đại thuẫn không hề giảm bớt, nghe được mệnh lệnh của Nguyễn Khuê. Hắn không khỏi cười khổ, cho dù cố hơn nữa, thành Hải Vân cũng chưa chắc đã trụ được đến ngày thứ ba.

Dù cho có thành cao hào sâu, quân Đại Việt nhân số lên được thành đầu có hạn thế nhưng, phạm vi thế lực của chúng đã càng lúc càng to, không những như thế, lại chẳng có viện quân, tình thế đã đến lúc tương đối nguy hiểm, nếu như quân Đại Việt còn tiếp tục khuếch trương thêm ba bốn bước nữa, bọn chúng thế nào cũng có thể tràn lên thêm gần ngàn người, lúc ấy, Thành Hải Vân sẽ bị công phá.

TRận chiến của ngày thứ hai kéo dài đến tận đêm khuya. song phương vẫn đang điên cuống chém gϊếŧ, binh sĩ hai bên đều vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn không hề lùi bước, , , tiếng va chạm giữa, hoành đao và trường kiếm, tiếng chen lấn, tiếng hò tiếng hét, trận đấu đã đến thời kỳ gay gắt, khắp nơi thi thể chồng chất, có người vẫn còn chưa chết thì cũng bị đồng bọn dẫm cho đến chết, Tiếng va chạm binh khí lẻng kẻng, tiếng xẻ máu đứt thịt, tiếng rên rĩ, tiếng thở hổn hển hấp hối, liên tục vang lên trong bầu trời đêm, thời đại vũ khí lạnh, chiến tranh chính là tàn khốc như vậy.

……….

Phía ngoài thành Hải Vân, tám ngàn quân tinh nhuệ của Trận Thuận Hóa, dưới sự chỉ huy của Hoàng Đình Thể đang đứng im trong bóng tối chờ xuất phát .

Hoàng Đình Thể mặc giáp trụ chỉnh tề, tay cầm đao đứng ở hàng ngũ trước nhất, chỉ chờ phía bên kia có tín hiệu là sẽ làm gương cho binh sĩ, tự mình dẫn quân bản bộ tinh nhuệ xung phong liều chết tiến vào trong thành. Trong lịch sử thật sự, Hoàng Đình Thể, và Phạm Ngô Cầu cùng giữ thành Phú Xuân, nhưng ý chí lại khác nhau một trời một vực, Phạm Ngô Cầu đã mở thành hàng Tây Sơn, còn Hoàng Đình Thể dù có chết vẫn chiến đấu vô cùng anh dũng, bởi vì có Trịnh Cán xuyên qua, Phạm Ngô Cầu đã bị gọi về kinh thành, hơn nữa với thủ đoạn của Trịnh Cán,thách lão cũng không dám làm phản, còn Hoàng Đình Thể, với dòng họ Trịnh vô cùng trung thành, có lão trấn giữ Phú Xuân, Trịnh Cán cũng vô cùng yên tâm trong dạ.

Lúc này. Thời gian chờ đợi làm cho Hoàng Đình Thể sắp không giữ được bình tĩnh.

Mắt thấy phía chân trời phương đông mặt trời sắp lên, có lẽ viện quân của Lưu Thủ Nghĩa từ Quảng Ngãi sắp tới, Vẻ mặt lão tuy rằng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng lại dần dần bắt đầu nôn nóng,. Cuộc chiến ở thành Hải Vân, không thể để cho thất bại! nếu thất bại, từ nay, quân Đại Việt đừng mong tiến vào Đàng trong nửa bước,

Ngay lúc Hoàng Đình Thể sắp tuyệt vọng, thì ba tiếng nổ cực lớn vang lên, kèm theo đó cả quả núi chấn động như động đất, cát sỏi, đã gỗ bay tứ tung, những con ngựa giận mình hí lên vô cùng kinh hãi/

Đùng!, Đùng! Đùng!

Khói bụi dần tan đi, góc phía tây nam của thành Hải Vân đã sụp một khoảng lớn, vô số nhưng cái xác chồng chất lên nhau, mùi máu tanh bay lên nồng nặc

Hoàng Đình Thể, nắm chặt đao trong tay vui mừng thét lớn nói:

- Thành công, thuốc nổ đã đánh sập một đoạn thành rồi, Gϊếŧ a!

Nguyễn Hữu Chỉnh kín đáo lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào một hơi lập tức lạnh lùng lớn tiếng hét :

- Đại Việt trung hưng, chết không hối tiếc, mau tiến vào trong thành đi, hãy để cho quân Tây Sơn biết Đại Việt uy vũ!

Bảy trăm ngàn quân của Hoàng Đình Thể cùng gào lên vô cùng hưng phấn,

Đại việt uy vũ!

Chết không hối tiếc!

……….

Trên đầu thành, một tên Du kích hoảng sợ gào thét:

- Đại Soái, bọn chúng tấn công thành chỉ là nghi binh, quân Việt bí mật đào hầm, chôn thuốc nổ ở chân thành, phía tây nam bị phá rồi, Đại Soái, Hải Vân nguy mất.

Phạm Ngao và Nguyễn Khuê đưa mặt nhìn nhau, rồi cùng hét lớn:

- Ra lệnh toàn quân, cố gắng phòng thủ, viện quân sắp đến rồi.

Chưa nói hết cả hai đã giơ cao binh khí xông đến lỗ hổng, têm Du Kích này cũng hét lớn:

- Tiến lên, không để bọn chúng vào, Hỏa thương binh đâu!

Trong tiếng gió bấc rít lạnh đến thấu xương, Bùi Thế Cơ cầm Kích trong tay, thế như lôi đình vạn quân dẫn đầu toán lính cảm tử xông lên, mặc dù tường thành kiên cố đã sập xuống một mảng, nhưng quân Đại Việt cũng không thể lên quá nhiều, lúc này nhiều nhất cũng chỉ cho phép ba bốn trăm tên quân Việt tràn lên một lúc. Việc cấp bách chính là mở rộng trận địa.

Tuy nhiên, khi Bùi Thế Cơ đưa mắt nhìn vào đầu thành, hắn có hơi kinh hãi, Quân Tây Sơn dẫn đầu là Phạm Ngao đang điên cuồng xông đến , phía sau hắn còn có mấy trăm tên lính trang bị súng tay/

- Tướng quân, Bọn chúng mang Hỏa thương đến.

- Nguy rồi, phen này rắc rối rồi!

- Chết tiệt, chúng ta lên được quá ít người

Nhất thời đám tinh binh phía sau Bùi Thế Cơ liền cao giọng xì xào.

Mẹ nó, làm sao bây giờ?

Hít một hơi thật sâu, Bùi Thế Cơ quát to: - Hoàng Long nghe lệnh!

Một viên tướng trẻ vô cùng khôi vĩ nghe tiếng bước ra khỏi hàng đáp lớn: - Có!

Bùi Thế Cơ, lạnh lùng nói: - Ngươi dẫn theo một trăm người, mang theo đôn bài, cho dù có chết hết cũng phải xông lên trước gϊếŧ sạch đám Hỏa Thương cho ta!

- Rõ! – Hoàng Long đáp lớn rồi điểm binh nhanh chóng rời đi

Bùi Thế Cơ, nói tiếp với hai tên thân binh: - Hai ngươi, dẫn năm mươi người cố gắng chặn đám quân tây sơn Từ phía bắc, cầm cự càng lâu, công của hai người càng lớn.

- Rõ! Hai tên thân binh đáp lớn rồi dẫn theo năm mươi tinh binh xông tới phía bắc

Bùi thế Cơ nắm chặt phương thiên kích:

- Những người còn lại, theo bổn tướng mở rộng trận địa, tiếp ứng đại quân vào thành,

- Rõ! Một trăm bảy mươi tên còn lại ầm ầm ứng mệnh.

Bên ngoài thành Hải Vân quân Đại Việt ầm ầm kéo tới.

Bên trên thành, tiếng chém gϊếŧ rung trời, , tiếng tù và liên miên bất tận, khắp nơi một cảnh gϊếŧ chóc, đổ nát hoang tàn.

Nguyễn Hữu Chỉnh và Hoàng Đình Thể dẫn đại quân tiến tới chân thành, thế nhưng số thuốc nổ mặc dù nhiều, nhưng thành Hải Vân quá chắc chắn, cho nên diện tích cửa mở cũng không nhiều lắm, mỗi lẫn chỉ lên được vài trăm người, cho nên quân Tây Sơn vẫn điên cuồng phòng ngự. trên tường thành, những tinh binh do Bùi Thế Cơ chỉ huy vẫn đang liều mình đánh nhau với đám quân Tây Sơn, chốc chốc lại có tướng sĩ của hai bên kêu la thảm thiết rồi ngã gục trong vũng máu. Kẻ này vừa ngã xuống, kẻ khác lại tiến lên bổ sung vào chỗ trống. trong đám tên bay đạn lạc, không ngừng có tiếng rêи ɾỉ, cùng với tiếng binh khí va chạm với máu thịt, Nguyễn Hữu Chỉnh gào thét trong đạm loạn quân,

- Hỏa thưởng binh xạ kích, yểm hộ cho Bùi Phó soái. Mau!
« Chương TrướcChương Tiếp »