- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
- Chương 226: Đại Chiến Trịnh Nguyễn 7
Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
Chương 226: Đại Chiến Trịnh Nguyễn 7
: Đại Chiến Trịnh Nguyễn 7
Hai vị đại thần lui xuống, Nguyễn Ánh ngồi thừ ra trên ghế nghĩ ngợi, lão không so đo chuyện các hoàng tử hoàng tôn nội đấu, theo lão thấy trong nhà đế vương chính là phải như vậy, để ngồi lên hoàng vị ai ai không đạp lên núi thấy biến máu, lão tức giận chính là cách xử trí của thái tử, hơn nữa lại chính là người mà lão chọn giao lại giang sơn, lão dường như nói với tên thái giám già bên cạnh, dường như cũng nói một mình:
“Thái tử quá khoan dung, không hiểu được tàn khốc của tranh đấu quyền lực, xem ra không thể để nó kế thừa đại thống được”
Lúc này trong đầu Nguyễn Ánh đã nảy ra ý phế thái tử.
..
Nguyễn Hữu Chỉnhsinh ở trấn Nghệ An dưới thời Lê-Trịnh, trong một gia đình giàu có. Trong Lịch sử thực sự Nguyễn Hữu Chỉnh từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh, đa tài, được các đại thần Hoàng Ngũ Phúc, Hoàng Đình Bảo thu dụng. Ông từng chỉ huy quân dân đánh giặc biển ở các trấn Sơn Nam, Nghệ An và được ca tụng là nhà vô địch trong ngành thủy chiến. Năm 1782, Hoàng Đình Bảo bị chúa Trịnh Khải gϊếŧ. Nguyễn Hữu Chỉnh cùng gia quyến bỏ vào Nam theo Tây Sơn.
Nhưng đó là Lê Huy chưa xuyên qua, còn lúc này lịch sử đã đi cách xa lối rẽ đó mười vạn tám ngàn dặm, Nguyễn Hữu Chỉnh lúc này vẫn trung tâm với họ Trịnh, Trịnh Cán phong hắn làm Bình Nam Đại Tướng quân toàn quyền chỉ huy chiến dịch lần này,
Trong quá trình định ra chiến lược đánh bại Đại Nam, Nguyễn Hữu Chỉnh hầu như mỗi ngày đều phải tỉ mỉ nghiên cứu địa hình cho đến tận đêm khuya, bởi vậy, đại khái bản đồ Đại Nam hầu như đã in sâu vào trong đầu hắn rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể vẽ ra được.
Nguyễn Hữu Chỉnh còn đang ngồi nhìn sa bàn khổng lồ trước mắt thì Lưu Hoài Lâm liền hiên ngang tiến vào, thi lễ bẩm báo:
“Đại soái, dò la rõ ràng rồi.”
Dừng lại một chút, Lưu Hoài Lâm thở hổn hển nói tiếp:
“ – Thuộc hạ tuân theo sự phân phó của Đại soái tại đường lớn bên ngoài thôn canh giữ hơn hai canh giờ, cuối cùng mới chờ được mấy tiểu thương tới, mấy tiểu thương này nói, nơi đó đóng chừng bốn ngàn quân Đại Nam”
“ Nguyễn Hữu Chỉnh lúc này trèo vào sa bàn, nhổ một cây cờ ra, sau đó lại cắm vào một chỗ khác, hắn chỉ vào bản đồ nói với tả hữu
“ Hoàng Phùng Cơ gần như đã san bằng Thủy Xá và Hỏa Xá. từ hai nơi đó đi qua phía đông hơn ba trăm dặm chính là Hoài Hoan, lại từ Hoài Hoàn đi hướng nam 1 trăm dặm chính là Định Đào kho lương lớn thứ ba của nhà Nguyễn ở Tây Nguyên! Hơn nữa, chỉ cần chiếm được chỗ đó, không những cắt đứt hậu cần của một phần ba quân đội nhà nguyễn mà còn có thể mở ra đột phá khẩu đánh vào Gia Nghĩa.
Các tướng lĩnh nghe vậy nhẹ nhàng mà gật đầu, lời này của Đại soái thật không sai, nếu như có thể đánh vào Định Đào thực sự có thể tiến vào Gia nghĩa
Tuy nhiên, Một tên đại tướng đứng phía dưới lại đưa ra vấn đề nan giải:
“Đại soái , Định Đào tuy rằng có thể đánh được, nhưng nó lại nằm sâu bên trong phòng tuyến của Đại Nam quân phòng thủ Cát Lâm có tiêu diệt chúng ta hay không?”
“Sẽ không. “
Nguyễn Hữu Chỉnh mỉm cười, chắc chắn nói:
“- Đại quân ta sẽ thay chiến bào quân đại nam, hơn nữa chỉ chú trọng hành quân theo một hướng duy nhất, dọc đường liên tục không lưu lại, quân ta ăn mặc chiến bào quân Đại Nam, lại không tiếp xúc với con người, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không bị người ta phát hiện ra! Chờ khi chúng nghi ngờ, quân ta đã vào được bên trong đánh chiếm được định đào rồi, “
“ Hơn nữa, một khi đã vào được quân địch nhất địch phải quay về định đào, lúc đó, Hoàng Phùng Cơ và các cánh quân khác đánh xuống sau lưng, phòng tuyến phía tây của đại nam chỉ có bị phế bỏ”
………….
Buổi sáng hôm nay, mặt trời lên cao, thời tiết có thể nói là chiều lòng người, tuy rằng có mặt trời nhưng lại không đến nỗi nóng bức quá đángThổ tri châu Thượng Nam Đinh Lai mới trở lại huyện nha, vừa mới vào nha môn ngồi xuống, thì một viên liền vội vã đi tới, thi lễ bẩm báo: - Đại nhân, khoái mã vừa báo cáo, phía Bắc xuất hiện một đội quân Đại Nam, ước chừng hơn tám ngàn người!
- Quân Đại nam? ĐInh Lai ngạc nhiên hỏi: - Chẳng phái Đại nam đang chiến đấu tại ở phía trước hay sao?
- Tiểu Nhân cũng không biết ạ. Tên huyện úy cười khổ nói:
- Đại nhân, có cần nhanh chóng chuẩn bị rượu thịt không ạ? Sẽ gọi Thương Lại đến, để hắn ta kiểm kê tiền lương trong kho phủ? Quân Đại nam đánh qua đây, chúng ta không biểu thị một chút gì, chỉ sợ là không được?, đại quân đi qua, các quận huyện đều phải cung cấp tiền lương.
(Bạn đọc đọc đến đây có thể thấy lạ vì sao mặc dù sống trên đất đại nam nhưng lại lo lắng mà phải khao quân như vậy, thực ra Sau khi Chúa Nguyễn Hoàng xây dựng vùng cát cứ phía Nam, các Chúa Nguyễn ra sức loại trừ các ảnh hưởng còn lại của Champa và cũng phái một số sứ đoàn để thiết lập quyền lực ở khu vực Tây Nguyên. Các bộ tộc thiểu số ở đây dễ dàng chuyển sang chịu sự bảo hộ của người Việt. Tuy nhiên, các bộ tộc ở đây vẫn còn manh mún và mục tiêu của các chúa Nguyễn nhắm trước đến các vùng đồng bằng, nên chỉ thiết lập quyền lực rất lỏng lẻo ở đây. Mang đến cho đất Tây Nguyên sự tự trị đáng kể, trong chuyện chính vì nhắm trúng điểm sơ hở này nên Nguyễn Hữu CHỉnh mới dám mang quân đi qua đây để đánh ĐỊnh Đào)
Trong cuốn Đại Việt địa dư toàn biên, Phương Đình Nguyễn Văn Siêu có viết: Thủy Xá, Hỏa Xá ở ngoài cõi Nam Bàn nước Chiêm Thành. Bấy giờ trong Thượng đạo tỉnh Phú An có núi Bà Nam rất cao. Thủy Xá ở phía Đông núi ấy,... Hỏa Xá ở phía Tây núi ấy, phía Tây tiếp giáp với xứ Sơn Bốc sở nam nước Chân Lạp, phía Nam thì là Lạc man (những tộc người du cư). Phía trên là sông Đại Giang, phía dưới là sông Ba Giang làm giới hạn bờ cõi hai nước ấy...
“- Không đúng.”
Đinh Lai chuyển động con ngươi, trầm ngâm nói:
“- Không có nghe nói gần đây sẽ có quân Đại nam đi qua?“
“Hơn nữa bản huyện cũng không nhận được công văn của Tri Phủ đại nhân, không bình thường, việc này thật có chút kỳ lạ!”
Dừng lại, Đinh Lai lại nói: - Như vậy đi, người lập tức cho người đóng cửa thành lại, không cho bất kỳ kẻ nào xâm nhập vào, lại triệu tập dân tráng lên thành!
- Á? Huyến Úy thất thanh nói: - Đại nhân, vậy vậy vậy...không thể đùa giỡn như vậy chứ! Ngộ nhỡ như chọc giận đại tướng lĩnh binh quân Đại nam, hắn dẫn đại quân tấn công thành thì làm sao bây giờ? Chỉ bằng thành đất cao đến hai trượng, lại có mấy trăm dân tráng, căn bản không thủ được thành trì, đến lúc đó toàn bộ dân thành đều bị bọn chúng gϊếŧ cho không còn một mống.
“- Câm miệng, “
bảo ngươi đi thì đi nhanh đi. Đinh Lai tức giận nói:
“- Bản huyện sẽ đi theo sau!”
“- Vâng.”
Huyện Úy không dám trái lệnh, lắc đầu, đành phải vội vàng đi.
Nửa tiếng sau, Đinh Lai toàn thân mặc giáp đang leo lên lầu tường thành, thì các quan chức Huyện Thừa, Công Tào, Lệnh Lại, Thương Lại, Cứu Châu đã tới sớm từ trước rồi, hơn trăm dân tráng được triệu tập cũng đã leo lên lầu tường thành, tuy nhiên thần sắc người nào cũng hốt hoảng, sắc mặt sợ sệt, không còn cách nào khác, nghe người ta nói trên ngàn vạn đại quân đi qua, có thể không sợ được sao?, hơn nữa trong tay họ chỉ là những chiếc nỏ vào giáo mác đã cũ.
Lại qua một lát, trên đường phía bắc không hề báo hiệu trước xuất hiện một dải màu đen, theo thời gian trôi qua, dải đen này từ từ bắt đầu chậm rãi trải dài, lại chậm rãi chuyển thành thô nhám, trong khoảnh khắc, vô số bóng người liền từ dải đen đó bỗng nhiên nhảy ra, rõ ràng đều là binh giáp mặc giáp, hơn nữa đều khoác chiến bào của Đại nam, mang cờ của đại nam
“- Quân Đại nam, thật sự là quân Đại nam, đại nhân, nhanh ra mở cửa thành, cho người chuẩn bị rượu thịt!”
“- Đúng vậy, những binh giáp này đều là hổ lang chí sĩ, chọc giận bọn họ là rất khủng khϊếp!”
“- Đại nhân, bọn họ đều hướng về đây, đừng do dự nữa, nhanh mở cửa thành đi thôi!”
Đám quan viên Huyện Thừa, Huyện Úy, Công Tào, Thương Lại đều đã sợ vãi cả linh hồn ra rồi, liên tục cầu xin, nhưng Huyện Trưởng Đinh Lai căn bản không hành động gì, lạnh lùng thốt lên:
“ - Không được, bản huyện nghĩ tình hình có gì không đúng, nghe đây, không có lệnh của bản huyện, ai cũng không được tự ý ra mở cổng thành, trái lệnh...chém!”
Bên này đang tranh chấp chưa xong thì quân Đại nam đã rào rào chạy thẳng đến ngoài cổng thành, tức thì mấy quan viên căng thẳng đến mức sắp hít thở không được, thì ngoài thành đột nhiên giữa lúc đó vang lên một hồi kèn kéo dài rất lâu, binh giáp quân Đại nam đang khí thế tiến vào liền rẽ đi về đường lớn phía Nam, không ngờ từ bên ngoài Thượng Nam đi qua.
Đội quân Đại nam này tới bất ngờ, đi cũng nhanh, không đến nửa canh giờ, cũng đã biến mất ở đường chân trời phía nam
Tận cho đến khi không còn thấy một bóng dáng quân Đại nam, vài quan lại Châu Thượng Nam mới chậm rãi thở ra, Thương Lại gan bé nhất thậm chí đã ngồi bệt dưới đất, nhưng Huyện trưởng Đinh Lai lại sờ sờ chiếc vòng bạc trên cổ, phân phó Huyện úy:
“ngươi lập tức phái người đến ĐakCa, báo cáo Tri Phủ đại nhân việc này!”
- Vâng! “Huyện úy xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhận lệnh chạy đi.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
- Chương 226: Đại Chiến Trịnh Nguyễn 7