Khuôn mặt của Trình Ngữ Lam đã đẫm nước mắt, ở hiện tại người cô sợ đối diện nhất đó chính là Mộ Duật Hành.
Cô phải giải thích với anh làm sao đây?
Dù có giải thích thế nào thì hôm nay cô cũng là người có lỗi....
- Tại sao chị còn chưa chịu đi? Không phải lúc trước chị muốn thoát khỏi anh trai tôi sao? Bây giờ chị được toại nguyện rồi đó, chị phải vui lên chứ? Hay là chị vui đến bật khóc.
Dù Hà Doanh biết nếu Trình Ngữ Lam và Mộ Duật Hành ly hôn thì cô sẽ không có cơ hội để đến với Dương Hữu Bằng, nhưng cô cũng không thể để cho anh trai của cô bị Trình Ngữ Lam cấm sừng được.
- Cô không được sỉ nhục tôi, người tôi có lỗi là Duật Hành chứ không phải là cô.1
Trình Ngữ Lam không thể nghe nổi những lời của Hà Doanh nói nữa. Xin hãy đặt mình vào hoàn cảnh éo le, ngang trái của cô mà suy nghĩ...
Ai trong đời mà không từng có giây phút yếu lòng, giây phút không làm chủ được bản thân. Cô là con người, cô cũng có cảm xúc. Cô biết điều đó là sai trái và cô cũng đã thức tỉnh đúng lúc để mọi chuyện không đi xa hơn.
- Những gì tôi nói là sự thật, chị có lên giường với Hữu Bằng không? Đừng tỏ vẻ thanh cao khi bản thân mình nhơ nhuốc.
- Tôi không có, tôi không có.
- Chị giỏi thật đó, nếu hôm nay tôi không tận mắt chứng kiến thì chị còn chối cãi đến cỡ nào nữa?
- Mẹ, con và Hữu Bằng thật sự vẫn chưa đi quá giới hạn...
Trình Ngữ Lam đi lại gần giải thích với mẹ anh, nhưng mẹ anh rất thờ ơ, chẳng quan tâm gì đến lời của cô nói.
- Như vậy thì sao? Trong đầu của cô lúc nào cũng có người cũ vậy thì ở bên con trai tôi làm gì. Không nói nhiều nữa, tôi đã quyết định rồi, dù thế nào tôi cũng không chấp nhận có một đứa con dâu như cô.... Doanh Doanh, con lên thư phòng gọi anh hai xuống.
- Không được, con xin mẹ, mẹ đừng để Duật Hành biết.
- Chị có tật giật mình sao, nếu chị trong sạch thì tại sao không thể để cho anh tôi biết...
- Đủ rồi, mẹ và Doanh Doanh về đi.
Giọng nói lạnh lùng của Mộ Duật Hành vang lên, anh từ trên lầu đi xuống. Người anh bây giờ đằng đằng sát khí, ánh mắt hung tợn, đỏ rực như muốn thiêu chết mọi người ở đây.
- Anh, chị ta....
- Doanh Doanh, em và mẹ về đi, chuyện của anh để anh giải quyết.
- Duật Hành, mẹ không chấp nhận cô ta, con mau chóng ly hôn cho mẹ, nếu không con đừng gọi mẹ là mẹ nữa.
Mộ Duật Hành hướng tầm mắt nhìn qua Trình Ngữ Lam đang đứng gần đó. Những hình ảnh thân mật của cô và Dương Hữu Bằng khi nãy xuất hiện ngay trong đầu của anh...
Anh đã dùng hơn một tiếng đồng hồ mới có thể bình tĩnh như bây giờ. Khi sáng anh đã rất vui khi đêm qua Trình Ngữ Lam có quan tâm, chăm sóc cho anh. Anh đã hy vọng một ngày không xa cô sẽ hiểu được tình cảm chân thành của anh dành cho cô.
Nhưng lần này anh đã thức tỉnh thật rồi, bao nhiêu hy vọng điều đã vụt tắt.
Lăng Lập Thành nói phải, giữ một người không yêu mình bên cạnh để làm gì? Có được thể xác nhưng cả đời anh cũng không thể có được trái tim của cô.
- Mẹ về đi, con tự giải quyết được.
- Về thôi Doanh Doanh.
Mẹ anh tức giận cầm túi xách ra về, tại sao con trai của bà lại yêu Trình Ngữ Lam đến không còn lý trí nữa vậy. Lúc trước anh đâu có như thế, trái tim không bao giờ thắng nỗi lý trí của anh.
Mẹ anh và Hà Doanh ra về. Mộ Duật Hành từng bước, từng bước chầm chậm bước tới gần Trình Ngữ Lam. Cô cảm thấy sợ hãi với ánh mắt của anh mà lùi về phía sau, nhìn anh bây giờ giống như một con thú dữ, ánh mắt hung tợn thăm sâu khó lường.
Tấm lưng của Trình Ngữ Lam đυ.ng vào tường, Mộ Duật Hành nhếch môi cười lạnh, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cho cô.
- Ngữ Lam, tại sao em lại làm vậy với anh?1
- Em... em...
- Em ghét anh, em hận anh, nên em trả thù anh phải không? Vậy thì em thành công rồi, em vui không?1
- Em xin lỗi...
- Anh cho em một cơ hội để rời xa anh, nhưng với một điều kiện.
Trình Ngữ Lam không đáp, ánh mắt ngấn nước nhìn vào mắt anh.
- Chỉ cần em sinh cho anh một đứa con, anh sẽ giải thoát cho em, cho em về bên người mà em yêu.
- Duật Hành...em và Hữu Bằng không có gì với nhau cả...
- Đồng ý hay không?
Mộ Duật Hành nhắm nhẹ đôi mắt đau thương lại. Giờ phút này anh không cần trái tim của cô nữa, vì anh biết nó mãi mãi không thuộc về anh.
Ở hiện tại anh chỉ cần có một đứa con, là đứa con của anh và cô...
- Em thật sự không có.
- Em không đồng ý đúng không? Được, vậy thì chúng ta cứ giày vò nhau đến chết đi. Từ đây về sau đừng bao giờ em trách anh độc ác, tàn nhẫn với em.1
- Em...
Mộ Duật Hành thong thả ngồi xuống sofa, bảo người làm và thuộc hạ trong nhà đi lại. Anh đã cho cô một cơ hội, nhưng do cô không biết nắm lấy.
- Sau này tôi không cho phép thì không được cho phu nhân ra ngoài dù bất cứ lý do gì. Nếu Dương Hữu Bằng dám lết xác đến đây thì gϊếŧ bỏ không cần hỏi qua ý tôi, hiểu rồi chứ?
Trình Ngữ Lam trợn mắt, chẳng lẽ từ đây về sau cô như chim bị nhốt vào l*иg? Cô sẽ chết dần chết mòn ở nơi đây sao?
Không... đây không phải là cuộc sống mà cô mong muốn.
Cô không chọn là vì cô đã cam tâm tình nguyện làm vợ của anh, ở bên anh...
- Anh không được quá đáng...
- Anh còn có thể quá đáng hơn.1
Mộ Duật Hành nhếch môi cười lạnh rồi nhìn lên cơ thể mê người của cô với ánh mắt say mê, khao khát muốn chiếm lấy...
Những gì anh làm đều là do cô ép anh.