Chương 2-2

Nhớ tới tối hôm qua thân ảnh nam nhân cao lớn dùng tay vỗ nhẹ phía sau lưng, Vệ Thu trong lòng tự hỏi, người này cùng y có quan hệ gì?

Sao y lại ở đây? Trong đầu chẳng có chút manh mối nào, mệt mỏi nhắm mắt lại dễ dàng rời khỏi một thế giới.

Nhưng lại tiến vào một thế giới khác, đây là muốn đùa giỡn với ta sao? Vệ Thu có chút nóng nảy...

Thanh âm ngoài phòng khách ngừng lại, một lát sau tiếng bước chân mới chậm rãi đi xa, Vệ Thu muốn chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng cả người đều vô lực.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, màn cửa trong nháy mắt bị vén lên, một thân ảnh cao lớn tràn đầy uy nghiêm bước vào trong phòng ngủ, trên tay còn bưng một chén cháo trắng.

Vệ Thu nghĩ tới đây không biết nên nói như thế nào, lại bị nam nhân nâng dậy, ôm vào trong lòng, một tay bưng chén cháo, một tay đút cho y ăn cháo.

Cháo nóng hổi được nam nhân cẩn thận đút, cái bụng rỗng lạnh lẽo của Vệ Thu lại được hơi nóng sưởi ấm. Im lặng đút cháo xong, nam nhân lau khóe miệng cho y, sau đó cẩn thận đặt Vệ Thu nằm xuống, rồi bưng chén đi ra ngoài.

"Cái kia, cảm ơn..."

Phía sau truyền đến thanh âm yếu ớt, Trình Thạch Nam dừng một chút, không quay người lại, tiếp tục đi ra ngoài, thỉnh thoảng trong phòng khách cũng không ngừng vang lên tiếng trúc.

Mấy ngày sau, Vệ Thu dần dần khỏe lại, có thể đứng dậy chậm rãi đi hai bước, nhưng y cùng nam nhân kia vẫn ít nói chuyện, hai người giao lưu không nhiều lắm.

Ngoại trừ trước khi đi ngủ, ranh giới Sơn Hà Hán phân biệt rõ ràng, Vệ Thu thỉnh thoảng tỉnh lại sau khi chìm vào giấc ngủ.

Sau đó Vệ Thu được một bàn tay to lớn quen thuộc ôm vào trong lòng ngực nóng bỏng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng giúp y thoát khỏi cơn ác mộng quấy nhiễu, ngày tháng trôi qua như nước chảy không gợn sóng.

Ngày hôm sau, Trình Thạch Nam đi ra ngoài, Vệ Thu ở nhà dọn dẹp nhà cửa hai ngày trước, Trình Thạch Nam dùng cộc gỗ cùng tre vây quanh viện.

Xem như có một phương thiên địa, ngoài viện cách đó không xa có một dòng suối nhỏ là nước suối từ trên núi chảy xuống.

Vệ Thu đem y phục đã giặt sạch phơi trong viện, mưa mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, lại đem chăn ra phơi nắng, mặc dù đột nhiên xuyên tới một nơi xa lạ.

Cuộc sống kham khổ một chút, nhưng cũng vứt đi hơi thở cuộc sống xô bồ, nơi này càng làm cho Vệ Thu cảm thấy an bình hơn.

Hiện tại thân thể này, mặt mềm mại cảm giác mới 17-18 tuổi, mặc dù ngoài ý muốn xuyên tới nơi này không cách nào thay đổi, nhưng lại nhặt được mười năm thời gian.

Nói đến cùng y vẫn lời a! Tới đâu hay tới đó, thuận theo tự nhiên đi.

Vệ Thu xoa mặt, xoay người vào trong nhà lấy cái bình ra, định ngâm rau dưa muối chua ăn, mấy ngày trước có mấy nhà trong thôn đến thăm.

Có trứng gà, mì gạo, một ít rau dưa, rau dưa có chút nhiều, hai người ăn không hết, nên lấy ra ngâm để tránh lãnh phí tâm ý của các thôn dân.

Đơn giản ướp rau dưa xong, đặt ở nơi râm mát, đợi mấy ngày là có thể ăn. Vệ Thu lau tay, nhìn sắc trời chuẩn bị nấu cơm.

Nấu cháo ngũ cốc, đập hai quả trứng, chuẩn bị làm trứng rán, cắt một ít đậu đũa.

Cùng một khối thịt muối nhỏ do Mạnh gia đưa tới, cắt miếng vuông, xào với đậu đũa, chờ khi làm xong trứng rán.

Bên ngoài, Trình Thạch Nam vác sọt tre đi vào viện, nhìn y phục cùng chăn phơi trong viện.

Khi sọt tre được đặt xuống, khuôn mặt nặng nề tựa hồ lộ ra một chút thoải mái.

"Huynh về rồi?" Vệ Thu nghe thấy động tĩnh, thò đầu ra nhìn người trong viện.

"Ừm!"

"Mau đi rửa tay đi, lập tức ăn cơm."

Trình Thạch Nam đáp một tiếng, sau đó đi đến cái lu, múc nước rửa tay.

Trong phòng ngủ, hai người ngồi ở trên giường, ăn cơm trưa. Trình Thạch Nam có chút đói bụng, cúi đầu ăn cơm, cho dù trên bàn chỉ có cơm canh đạm bạc, hai người cũng ăn rất ngon miệng.

Sau khi ăn xong, Trình Thạch Nam đem thỏ tối hôm qua bắt được bỏ vào trong sọt, tặng cho Mạnh gia một con, còn hai con thỏ cùng một con gà rừng.

Dự định ngày mai đem lên thị trấn bán, bạc trong nhà không còn dư lại bao nhiêu, mặc kệ bán được bao nhiêu cũng coi như lãi.

"Ta đi đưa thỏ, ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi!"

"Đi cho Mạnh ca sao?" Vệ Thu đứng ở cửa hỏi.

"Ừm."

"Vậy huynh đi chậm một chút." Vệ Thu chú ý tới chân Trình Thạch Nam dường như không tốt, đi chậm nhìn không ra, nhưng mang theo vật nặng chân trái liền không có sức.

Ngày đó cũng không biết hắn làm thế nào kéo y từ trên thị trấn trở về, Vệ Thu nhìn bóng lưng Trình Thạch Nam đi xa.

Thân hình cao lớn cường tráng cứng rắn như thép, đỉnh thiên lập địa như thể không gì có thể đè bẹp được hắn.

--------o0o--------

Hết chương 2