Chương 1-1

Vệ Thu giật mình tỉnh lại trong một trận lắc lư xóc nảy, kèm theo tiếng ván gỗ kêu kẽo kẹt, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mắt.

Lúc này, Vệ Thu cảm thấy cả người đau nhức không thể dùng sức, hai mắt nhức mỏi, yết hầu khô khốc.

Tích lũy sức lực nửa ngày, mới miễn cưỡng nhấc mí mắt lên để tìm chút nước giải khát, nhìn xung quanh với ánh mắt vô vọng.

Lúc đó Vệ Thu mới phát hiện y đang nằm trên một chiếc xe đẩy, lảo đảo lắc lư bị ai đó kéo về phía trước.

Xung quanh trống trải yên tĩnh, một thân ảnh cao lớn trên vai đeo sợi dây của chiếc xe đẩy, nương theo con đường nhỏ chậm rãi kéo xe đi về phía trước.

Người nọ tựa hồ chân cẳng không tiện, cộng thêm trọng lượng của Vệ Thu, làm cho hắn mỗi một bước đi đều vô cùng vất vả.

Nhưng thân ảnh quật cường ấy lại lộ ra vẻ kiên định, mỗi bước đi tuy chậm mà vững vàng, dáng người thẳng tắp không chút chật vật cùng suy sút.

"Khụ khụ khụ..."

Tiếng kho khan yếu ớt vang lên trên con đường yên tĩnh, thân ảnh phía trước dừng lại, bỏ dây xe xuống, đi tới bên cạnh xe.

Yết hầu Vệ Thu khô ngứa, trước mắt không thích ứng được ánh mặt trời chói chang, một màu đen kịt không thấy rõ người tới.

Vệ Thu chỉ cảm thấy một cánh tay rắn chắc nâng y dậy, nước trong ống trúc nhẹ nhàng tiến vào miệng y.

Cảm giác lành lẽo khiến y vô thức nuốt từng ngụm từng ngụm một, uống nguồn nước khó kiếm được này để giảm bớt sự khô khốc trong yết hầu.

"Khụ khụ khụ..." Vệ Thu chưa kịp nuốt xuống đã ho khan, nước chảy xuống cổ, thấm ướt vạt áo.

Người nọ đỡ y vào trong lòng, một mùi hôi nồng nặc phả vào mặt, Vệ Thu nhíu mày, có chút đau đầu, nghiêng đầu, lại bị ôm thật chặt.

Người nọ dùng tay áo lau khóe miệng và cổ Vệ Thu, rồi lại nhẹ nhàng cho y uống nước trong im lặng.

Sau khi Vệ Thu uống một ngụm lớn để giải khát, khẽ lắc đầu, thân thể từ từ nằm xuống, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Vệ Thu cố gắng mở mắt nhìn người nọ, nhưng lại lần nữa rơi vào hắc ám, vô thức nắm chặt lấy bàn tay to lớn của người nọ.

Trình Thạch Nam nhìn bàn tay mềm mại trong tay mình, vô thức siết chặt, sau khi Vệ Thu chìm vào giấc ngủ, hắn vén chăn, rồi kéo xe đi về thôn.

Khi hoàng hôn ngả về Tây, từng nhà trong thôn bốc lên khói bếp, các phu lang cùng phụ nhân vội vàng nấu cơm.

Những hán tử bận rộn một ngày dưới ruộng mang theo nông cụ trở về nhà. Mặc dù thân thể mệt mỏi, nhưng trên mặt tràn ngập niềm vui được mùa.

Thu hoạch vụ thu năm nay so với những năm trước tốt hơn rất nhiều, dưới gốc cây đại thụ ở cổng thôn có mấy lão nhân lớn tuổi.

Nói chuyện với những hán tử mới từ ruộng trở về, từng người nói về sản lượng lương thực nhà mình, tất cả mọi người đều vui mừng.

Lúc này Mạnh lão gia tử đang nhìn chằm chằm con đường nhỏ phía trước, xa xa thấy một người kéo xe đẩy.

"Hả. Ai vậy?" Mạnh lão gia tử nheo mắt.

Nhìn người từ xa đi tới, tiếng cười nói xung quanh đều im bặt...Nhìn kỹ, hình như là nhị nhi tử Trịnh gia.

Mạnh Toàn vỗ đùi ngồi dậy, ném cuốc chạy tới: "Là Thạch Nam tiểu tử, xem ra đã trở lại."

"Tại sao hắn lại đi ra ngoài?"

"Khó trách hai ngày nay không thấy người." Mọi người xung quanh lấy làm lạ nói.

"Này! Nghe gì chưa? Mấy hôm trước Trình gia phân gia, đem Trình nhị phân ra."

"Phân gia?"

"Đúng vậy, đem gian nhà cỏ nách nát gần chân núi phân cho hắn."

"Đừng nói bậy! Phân gia cái gì? Không thể nào? Đại nhi tử Trình gia • Trình Thạch Đông mấy tháng trước mới xảy ra chuyện đi!"

"Đem Trình Nhị phân ra ngoài không sợ tạo nghiệt sao? Huống hồ chân Trình nhị lại như vậy!" Mọi người xung quanh sôi nổi nghị luận.

Nói đến Trình gia, mọi người xung quanh đều rất thổn thức, Đại Loan thôn là thôn hỗn tạp, mấy chục năm trước chiến loạn, mới chậm rãi dời đến đây.

Hai phu thê Trình gia sinh được ba hán tử, một nhi nữ, đại nhi tử bởi vì chạy nạn mà chết sớm...

Nhị nhi tử Trình Bình Quý tướng mạo tạm được, thành thân với nữ nhi độc nhất của Tiết gia thôn bên cạnh, thời trẻ Tiết gia chạy thương nên cũng có chút của cải.

Thê tử lại mất sớm, Tiết lão gia tử vô cùng yêu thương nữ nhi duy nhất của mình.

Năm đó gả nữ nhi, của hồi môn mang đến Trịnh gia, gây chấn động cả thôn, không ít người sinh lòng ghen tị.

Sau khi thành thân, hai người cũng đã có một thời gian hạnh phúc, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Tiết lão gia tử thời trẻ chạy thương thân thể không tốt, không đến mấy năm liền mất.

Sau này, Tiết thị mang thai Trình Thạch Nam, biết được Tiết lão gia tử trong lúc ngủ đột nhiên qua đời.

Trong lúc nhất thời chịu đựng không nổi dẫn đến sinh non, lăn lộn một đêm sinh hạ Trình Thạch Nam, thời điểm ở cữ bi thương quá độ, thân thể hư nhược không quá hai năm thì qua đời.

Để lại hai nhi tử, đại nhi tử Trình Thạch Đông, tiểu nhi tử Trình Thạch Nam! Tiết thị sau khi qua đời chưa đến một năm.

Trình Bình Quý liền cùng tiểu nhi nữ Tiền gia • Tiền Thúy Bính thông đồng ở bên nhau, trong thôn đã sớm có tin đồn Tiền Thúy Bình hơn 20 tuổi còn chưa xuất giá, giữa hai người nhất định phải có quan hệ tình cảm.

Lúc ấy bận tâm đến lời đồn đãi trong thôn, Trình lão gia tử không nhịn được trước sự cầu xin của Trình lão thái thái và nhị nhi tử.

Hơn nữa Tiền thị có thai, liền kín đáo tổ chức lễ thành thân cho hai người.

Bản thân Trình gia trong thôn cũng không khá giả, nhưng từ khi Tiết thị vào cửa, cuộc sống trong nhà cũng trở nên tốt hơn.

Không những xây được một ngôi nhà to bằng gạch xanh, còn mua không ít ruộng đất, ở trong thôn liền trở thành phú hộ...

Trước kia, Trình lão thái thái không ưa Tiết thị mảnh mai, phải dựa vào của hồi môn của Tiết thị, bạc của Tiết thị mà sống qua ngày.

Để giữ được sự giàu có cùng địa vị cao trong thôn, thật quá khó khăn để chờ Tiết thị chết...

Tâm trạng đè nén trong lòng được giải, Tiền thị vào cửa liền bắt đầu dụ bạc của Trình lão thái thái.

Tiền thị lại là một người dẻo miệng, hống đến Trình lão thái thái xoay mòng mòng.

Mấy năm đầu, dựa vào của hồi môn của Tiết thị, cùng bạc Tiết lão gia tử lưu lại.

Trình gia ở trong thôn thập phần phong quang, tiểu nhi nữ Trình gia gả cho quản sự tửu lâu trên trấn.

Tam nhi tử lấy nữ nhi Lưu gia của tiệm bán thịt thôn bên cạnh, khiến nhiều người trong thôn ghen tị.

Sau khi Tiền thị cũng liên tiếp sinh hạ hai nhi tử, tự giác cảm thấy mình cũng không kém Tiết thị là bao, bản chất tiểu nhân liền lộ ra.

Trượng phu Trình Bình Quý khôn khéo ích kỷ, đệ đệ Trình Bình An tuy không nói nhiều nhưng trong bụng có nhiều mưu kế.

Em dâu Lưu thị sau khi vào cửa cũng là người tính tình đanh đá, không quen nhìn Trình Tiền thị tiểu nhân đắc chí, nên hai người thường xuyên âm thầm đấu đá lẫn nhau.

Trước khi Trình lão gia tử mất, liền làm chủ phân gia, Trình Bình An dọn ra khỏi nhà cũ, ở bên cạnh xây một tiểu viện khác, Trình lão thái thái để Trình Bình Quý nuôi dưỡng.

--------o0o--------

Còn tiếp