Chương 3

5

Trình Dã đã về nhà ở với tôi.

Anh ta bước vào phòng tắm rồi bước ra ngoài trong vòng năm giây và đứng trước mặt tôi.

“Cô cần bồi bổ gì, thể chất hay tinh thần?”

Tôi nhướng mày, cố ý trêu chọc anh:

“Tôi muốn tất cả, cậu có bằng lòng không?”

Hắn nhếch môi nói:

"Cô thật tham lam."

Lần đầu tiên tôi cảm thấy thích thú.

Một người vừa quen chưa đầy hai tư giờ lại mang cho tôi niềm vui.

Những người thân chung sống với tôi hai mươi bốn năm, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng và ghê tởm.

Thế giới này khá kỳ diệu.

Trán Trình Dã vẫn còn chảy máu, tôi lấy bông gòn nhúng i-ốt đứng kiễng chân lên, xử lý vết thương cho anh ta.

“Cúi xuống đi, tôi không với tới được.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm khoảng hai giây, lần đầu tiên không phản ứng lại mà cúi xuống hợp tác.

Sau khi bôi thuốc, tôi phát hiện mái tóc dài của mình đã bị anh nắm trong tay.

Nhàu và nghịch với nó nhiều lần.

Tôi ngạc nhiên được một lúc.

Vừa định nói chuyện, liền phát hiện lỗ tai của anh có chút đỏ bừng.

"Nóng quá à?"

Tôi giảm nhiệt độ điều hòa xuống.

"Thoải mái hơn chưa?"

Trình Dã buông tay ra, ho một cách khó chịu.

“Nói chuyện đàng hoàng nhé, được không?”

"..."

Tôi nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào?

Trình Dã bước vào phòng tắm và tắm rửa.

Mười phút sau, anh ta gọi tên tôi.

Vì không có quần áo để thay.

Tôi đưa tạm đưa cho anh bộ quần áo mới mà bố tôi chưa bao giờ mặc, dựa vào cửa chờ đợi.

"Cạch ——"

Cửa phòng tắm mở ra, Trình Dã lại không bước ra.

“Cậu đang làm gì vậy?” - Tôi tò mò hỏi.

Một bàn tay đưa ra che khuất tầm nhìn của tôi, lòng bàn tay rất nóng và phủ một lớp hơi ẩm mỏng.

Tầm nhìn bị cản trở nên tôi cảm thấy bất an.

Đôi tay không ngừng run rẩy.

“Đừng cử động.”

Anh giữ bàn tay đang quơ quào của tôi lại.

“Quần áo cô đưa cho tôi quá nhỏ.”

Quá nhỏ?

Vậy bây giờ anh ta...không có mặc quần áo?

Bầu không khí im lặng trong giây lát.

Đột nhiên, một hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, giống như tiếng thở dài, có tí trêu chọc.

"Này, cô chảy máu mũi rồi."

Tôi vội vàng đưa tay tìm kiếm khăn giấy, vì khi nhắm mắt lại, tôi dường như vô tình chạm vào một thứ gì đó kỳ lạ.

Cảm giác như cơ bụng...

Trình Dã bỗng hất tay tôi ra, đưa khăn giấy cho tôi rồi chửi:

"Nhỏ mù lòa, cầm lấy đi."

"..."

Anh ta mù thì có! Tin hay không thì tùy, tôi lập tức mở to mắt!

6

Tôi nhét hai cục bông lớn vào mũi và mở vòi hoa sen.

Anh bạn tốt này, tôi đã rất ngạc nhiên đấy.

Tôi thật không hiểu nổi Trình Dã.

Tại sao anh ta lại tắm nước lạnh trong khi có nước nóng?

Đi ngang qua phòng khách, tôi nhìn thấy Trình Dã đang co ro trên ghế sô pha, quấn một chiếc chăn nhỏ màu hồng bên hông, cánh tay thật rắn chắc và mịn màng, hai chân thì quá dài, không có chỗ gác chân.

Trông thật thảm hại.

Tôi đá nhẹ anh một cái:

“Đừng ngủ ở đây, đi vào phòng ngủ đi.”

Nhà của bố tôi vẫn còn chỗ trống.

Trong mắt anh ta hiện lên sự kinh ngạc, anh cười khẩy:

"Đưa một người đàn ông xa lạ về nhà, mời lên giường ngủ?"

Giọng điệu của anh ta có vẻ như đang chế giễu tôi phải không nhỉ?

"Dì ơi, dì có đầu óc không?"

Nghiêm túc mà nói, tôi đang bực mình.

"Tôi bảo cậu ngủ ở bên cạnh, cậu đang suy nghĩ cái gì!"

Trình Dã lười biếng khịt mũi, nhắm mắt lại, không để ý tới tôi.

Tôi chán nản và không muốn nói chuyện với anh ta nên liền trở về phòng.

Chất lượng giấc ngủ vẫn tệ hơn bao giờ hết.

Nhưng tôi đã quen với nó.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Trình Dã đã đi rồi, chăn trên ghế sô pha đã được gấp gọn gàng.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, trên sườn ruộng có vài đứa trẻ đang chơi thả diều.

Tôi đi ra ngoài với chiếc máy ảnh của mình.

Đi ngang qua đống cỏ khô, tiếng đánh nhau làm lũ chim trên cột điện thoại giật mình.

“Bố mày nói sau này mày sẽ trả lại số tiền đã nợ phải không?”

Tôi đi theo tiếng động, thấy vài người đàn ông đang hút thuốc lá quay lưng về phía tôi.

Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang nằm trên mặt đất.

Đó là Trình Dã.

Trên trán và môi đều có vết bầm tím, anh ta vẫn không tin, ngẩng đầu lên hỏi:

“Tại sao?”

Họ cười lớn, giơ chân lên mặt anh.

“Chỉ vì mẹ mày nhận được tiền bồi thường sau vụ tai nạn xe cộ mà bố mày đã nói mày đang giấu nó, đúng chứ?”

“Số tiền đó, mấy người đừng nghĩ tới.”

Trình Dã nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Đừng nghĩ tới sao?”

Họ càng cười to hơn:

“Điều đó không phụ thuộc vào mày đâu. Cũng phải nói đến, người bố của mày rất may mắn, được thăng chức rồi giàu có, vợ ông ta thì qua đời, ông ta vì thế mà lấy cả hai phần tài sản.”

Nghe những lời này, Trình Dã đột nhiên trở nên hung bạo, đột ngột đứng dậy, đẩy họ xuống và dùng nắm đấm đánh họ.

Một số người túm tụm lại với nhau, khung cảnh thật hỗn loạn.

Thành thật mà nói, cơ thể nhỏ bé của tôi chắc chắn không thể làm được điều gì.

Tôi muốn trốn đi.

Nhưng Trình Dã vừa nhìn thấy tôi liền hét lên:

“Đừng tới đây!”

Tôi: "......"

Bây giờ tôi mới phải đến đấy