Chương 7: Cửu biệt trùng phùng

Sau khi gặp cha mẹ Lâm Ngạn Hữu, Trình Phùng Vũ có thể lý giải được vì sao Lâm Ngạn Hữu lại nhiệt tình tới vậy.

Cha mẹ cậu ta còn nhiệt tình hơn cậu ta nhiều, vừa gặp mặt đã gọi hắn là "Tiểu Trình", còn cứng rắn muốn kéo hắn ngồi xuống cùng ăn cơm.

Trình Phùng Vũ cũng không quá giỏi ứng đối với tình huống như vậy, nhưng cũng không quá thích ăn cơm với trưởng bối. Vẻ mặt hắn cứng đờ, tìm cớ đi vệ sinh, dự định nói rõ với Lâm Ngạn Hữu xong mới đi ra ngoài.

Lâm Ngạn Hữu ở đầu bên kia cười mỉa: "Đúng là bọn họ đã nhiệt tình quá mức thật, để mình nói chuyện với bọn họ một chút, cậu cứ bình tĩnh."

"Được." Trình Phùng Vũ ngắt máy.

Không bao lâu sau, hắn nghe được ngoài cửa có tiếng nói chuyện, có thể nghe được đó là giọng nữ, dường như là tới nhà thăm hỏi.

Sau khi nghe rõ tần suất nói chuyện của bọn họ, hắn có thể xác định đại khái đây là một người nhiều lời.

Hắn bất đắc dĩ chớp chớp mắt, thở dài một hơi, hít sâu hai lần mới mở cửa đi ra ngoài.

Vừa nâng mắt, ánh mắt từ đất hướng lên trên, thấy được cẳng chân trắng nõn bóng loáng. Lại hướng lên thêm nữa, dừng lại ở mái tóc đen mềm mại xõa vai.

Hệt như bị thần điểm trúng, đột nhiên Trình Phùng Vũ cảm thấy hô hấp khó khăn.

Hắn thấy mặt cô, tất cả cảm quan trên cơ thể như mất điều khiển.

Là Đồng Y Văn.

Cô vốn chỉ liếc qua mặt hắn, nhưng sau khi thấy rõ mặt hắn cô cũng ngơ ngác một chút, chần chờ mà mở miệng hỏi: "Trình Phùng Vũ…?"



Trình Phùng Vũ tự nhận mình không phải người giỏi che giấu cảm xúc, nếu không sao hắn có thể thường xuyên nổi nóng thất thố trước mặt người khác như vậy được.

Nhưng giờ phút này, vậy mà hắn có thể đè nén cảm xúc kích động ở sâu trong nội tâm mình, áp súc tới độ nó chỉ còn chừng 10% ---

Hắn nhìn chằm chằm Đồng Y Văn, gật đầu nói: "Thật trùng hợp."

Giọng điệu có thể nói là dao động hơn ngày thường rất nhiều, nhưng chỉ là 10% cảm xúc chân thật của hắn mà thôi.

"Cậu còn nhớ mình à?" Đồng Y Văn thở phào cười nói. Má lúm đồng tiền lún vào rất sâu, dường như cô thật sự vui vẻ.

Cha Lâm và mẹ Lâm đều cảm thấy kinh hỉ, ánh mắt lưu chuyển trên người hai người, cười nói: "Hai cháu có quen nhau ư?"

"Bọn cháu là bạn thời cấp hai, cậu ấy còn là bạn cùng bàn của cháu. Sau khi tốt nghiệp cấp hai bọn cháu chưa gặp lại lần nào, không nghĩ tới lại có thể gặp nhau ở đây." Đồng Y Văn giải thích.

Mặt cô vì kích động mà hơi đỏ lên.

Trái lại, Trình Phùng Vũ mặt không cảm xúc, ngoại trừ trong mắt hắn có thể dò ra một chút manh mối ra thì không thấy hắn có cảm xúc dâng trào gì.

"Cũng trùng hợp quá đi, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, lại còn gặp được ở nhà cô, đúng là có duyên." Mẹ Lâm cười tới độ sắp không nhìn thấy mắt đâu, đón cả hai người ngồi xuống ôn chuyện.