Chương 21: Sinh nhật

Vệ Kiều không phải là người tốt bụng, điểm ấy mọi người đều biết, nàng không những tâm địa không tốt, khi làm việc còn hung ác tàn bạo, lúc mới nhậm chức vì đạt được mục đích càng là không từ thủ đoạn, cũng chính bởi vì đã trải qua giai đoạn đó, mọi người mới có thể đối với nàng kính nể, không dám sinh ra bất luận ý đồ không an phận gì, dù có vài người không có mắt, cũng chống đỡ không nổi sự lãnh khốc của nàng, tiếp xúc vài lần liền từ bỏ.

Nàng không cần người khác đối tốt với nàng, bởi vì nàng vô pháp đáp lại, cảm tình cũng giống như chuyện làm ăn, cần thời gian dài để kinh doanh, mà nàng, không có tinh lực như vậy, cũng không muốn kinh doanh thứ đó.

Gặp Thập Nhất, là một chuyện ngoài ý muốn.

Trước khi Vệ Trường Viễn qua đời đã nhiều lần tỏ ý hy vọng được thấy nàng kết hôn sinh con, hy vọng Vệ gia có người kế tục, còn giúp nàng coi mắt vài lần, nhưng đến lúc lâm chung hắn cũng không biết, nàng không thích nam nhân, nàng thích nữ nhân.

Thời tuổi trẻ đã từng nghĩ qua đối tượng yêu đương, đều là người đồng tính, nàng đối với nam nhân không thể sinh ra bất kỳ tình cảm gì, sợ nói ra sẽ làm tăng thêm bệnh tình của Vệ Trường Viễn, cho nên nàng chưa từng để lộ ra, việc này cũng chỉ có Tô Tử Ngạn biết rõ.

Sau khi Vệ Trường Viễn qua đời nàng bận rộn việc công ty, không nhàn rỗi phân tâm, lại thêm vấn đề về thân thể, nàng lại càng không nguyện ý đυ.ng vào chuyện cảm tình, thật ra Tô Tử Ngạn lại cảm thấy nàng làm như vậy là đúng, nếu đυ.ng vào chuyện cảm tình, làm tăng thêm bệnh tình, hắn tình nguyện để nàng làm một "Tăng nhân" thanh tâm quả dục, cũng không nguyện ý nhìn nàng bởi vì tình cảm mà tăng nhanh tốc độ tử vong, chỉ là Vệ gia không có hậu nhân, thực sự là cái gai trong lòng nàng, nhất là vào đêm khuya yên tĩnh, khi nàng hồi tưởng lại ánh mắt của Vệ Trường Viễn trước khi chết, liền cảm thấy cái gai kia càng đâm càng sâu, làm cho nàng đau đến đêm khuya không thể say giấc.

Hai tháng sau khi nàng biết bệnh tình của mình khó có thể khống chế, nàng cùng Tô Tử Ngạn nói rất nhiều về cái gai nhọn này, lúc đó Tô Tử Ngạn không cần nghĩ ngợi đáp lại nàng: "Muốn có một hài tử? Vậy ngươi tìm nữ nhân ngươi thích sinh cho ngươi a."

Hắn bất quá là thuận miệng nói một lời, không ngờ Vệ Kiều lại cho là thật, cho rất nhiều người xuất ngoại tìm hiểu, sau khi nhận được kết quả khẳng định nàng bắt đầu tìm đối tượng thích hợp.

Nhân vật nổi tiếng khẳng định là không được, giới nghệ sỹ nàng cũng không ưa thích, tìm kiếm gần một tháng, đều không tìm được mục tiêu thích hợp.

Khi đang muốn từ bỏ ý định này, Thập Nhất xuất hiện.

Vệ Kiều không muốn thừa nhận, bản thân lúc đó chính là bị đôi mắt kia hấp dẫn, thậm chí nghĩ, nếu như hài tử của nàng có được một đôi mắt như vậy, hẳn là rất xinh đẹp, nàng nông cạn lại tầm thường như thế, nhìn mặt mà bắt hình dong, hơn nữa còn mang người về nhà.

Loại chuyện này ngày thường nàng nhất định sẽ không làm, hành động điên rồ hôm đó, hẳn chính là loại cảm giác tuyệt vọng chuyện gì cũng muốn thử qua, chỉ là bây giờ nàng nghĩ —— cảm giác này cũng không tệ.

Ít nhất là đứa nhỏ này, nàng rất hài lòng.

Chính là bởi vì rất hài lòng, mới cho phép nàng lần nữa đạp phá điểm mấu chốt của bản thân, cho nàng thời gian ba tháng để cân nhắc, cho nàng tự do xuất nhập Vệ gia, thậm chí hiện tại, ngầm đồng ý cho nàng dựa vào bên cạnh mình, Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn đến thần sắc khẩn trương của Thập Nhất, hai tay nắm chặt, mu bàn tay trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được mạch máu.

Ánh mắt Thập Nhất không hề chớp động mà nhìn màn hình, rõ ràng là sợ hãi nội dung bộ phim như vậy, nhưng chính là nhịn không được muốn tiếp tục xem, cả căn phòng yên tĩnh im ắng, chỉ có trong màn hình truyền đến âm điệu xa xưa đáng sợ, trong phút chốc đột nhiên có một tiếng kêu: "Thập Nhất."

Nàng bị dọa đến tê cả da đầu, tinh thần khẩn trương trong thời gian dài khiến cho nàng theo bản năng mà trốn vào trong lòng người bên cạnh, gương mặt cọ đến một đoàn mềm mại, chóp mũi tràn đầy mùi hương thanh u, lúc này Thập Nhất mới nhận ra bản thân đang làm cái gì, thân thể nàng cứng đờ, trong đầu trống rỗng.

"Thập Nhất?" Tiếng kêu vẫn còn tiếp tục, thanh âm của Tô Tử Ngạn truyền đến: "Giúp ta lấy..."

Hắn quay đầu nhìn đến hai người đang ôm lấy nhau, khó hiểu: "Các ngươi đang làm gì a?"

Khuôn mặt Thập Nhất tràn đầy lúng túng, nàng từ trong lòng Vệ Kiều đứng dậy, đang suy nghĩ lời giải thích hợp lý nhất, bên tai Vệ Kiều gió nhẹ mây bay mà nói: "Chuyện gì?"

Không cần giải thích chuyện vừa rồi, trên mặt Thập Nhất vẫn còn hiện ra thần sắc mất tự nhiên, Tô Tử Ngạn nhìn nhìn nàng lại nhìn nhìn Vệ Kiều nói: "Không có việc gì, ta tự mình lấy."

Chờ Tô Tử Ngạn lần nữa ngồi xuống, Thập Nhất mới lúng túng nhỏ giọng: "Tam tiểu thư. Vừa rồi, thực xin lỗi.

Vệ Kiều liếc mắt nhìn nàng, lơ đãng nói: "Không sao."

Thập Nhất ngẩng đầu nhìn Vệ Kiều, ánh sáng trên màn hình ánh lên gương mặt Vệ Kiều, khiến cho người kia thần kỳ xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo lại đại khí, trên mặt người kia không có chút tức giận nào, thần sắc cũng không có lạnh lẽo như lần đầu gặp mặt, trong lòng Thập Nhất lặng lẽ thả lỏng, chỉ là không dám xem phim nữa, nàng sợ nhìn đến đoạn đáng sợ, bản thân lại sẽ làm chuyện gì hạnh kiểm xấu.

Nửa tiếng sau, bộ phim kết thúc, Thập Nhất đoan chính ngồi trên ghế sofa, thân thể nhỏ bé thẳng tắp, bờ mông có chút đau, trái lại Vệ Kiều bên cạnh, thân thể thả lỏng dựa trên ghế sofa, tư thái là tùy ý chưa từng có, Thập Nhất nghĩ thầm, thì ra lúc Vệ Kiều xem phim, chính là loại tư thái này.

Cùng bình thường, rất bất đồng.



Cửa bị gõ vang, suy nghĩ của nàng bị đánh loạn, từ cửa ra vào truyền đến thanh âm của Liễu thẩm: "Tam tiểu thư, cơm chiều đã làm xong rồi."

Thập Nhất đi theo sau Vệ Kiều cùng Tô Tử Ngạn ra khỏi phòng chiếu phim.

Không biết có phải Liễu thẩm biết rõ hôm nay là sinh nhật của Tam tiểu thư hay không, cơm chiều rất phong phú, sau khi Tô Tử Ngạn ngồi xuống liền cười nói: "Đến ăn chực thật sự là quyết định sáng suốt."

Vệ Kiều liếc mắt nhìn hắn, nói với Thập Nhất: "Ăn cơm."

Thập Nhất đi đến cái ghế bên cạnh nàng ngồi xuống, trên bàn cơm, Tô Tử Ngạn cùng Vệ Kiều tán gẫu vài câu chuyện công ty, Thập Nhất nghe không hiểu nhiều, những danh từ chuyên ngành này giống như là thiên thư vô tự, đi vào từ tai trái của nàng, lại đi ra từ tai phải.

Nàng nghe không hiểu liền chuyên tâm ăn cơm, khi Tô Tử Ngạn cùng Vệ Kiều còn chưa để đũa xuống liền đã no rồi, bên tai nghe thấy Tô Tử Ngạn hỏi: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"

Vệ Kiều để đũa xuống nhấp một muỗng canh: "Trước đi đến Đỗ gia nói chuyện."

Tô Tử Ngạn gật đầu: "Ta cùng Đỗ Nguyệt Hàn gặp qua vài lần, có muốn ta đi cùng ngươi hay không?"

Vệ Kiều: "Không cần, ta mang Thập Nhất đi."

Ánh mắt Tô Tử Ngạn rơi xuống người Thập Nhất, Thập Nhất không hiểu thấu mà tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của hai người, nàng cúi đầu xuống dung nhan xinh đẹp ửng đỏ, Tô Tử Ngạn thu hồi ánh mắt nói: "Ăn no rồi, đi cắt bánh ngọt a."

Vệ Kiều đối với đồ ngọt là mức độ thông thường, không thích cũng không ghét, nhưng mà Thập Nhất rất thích, có thể vì trước kia nàng hiếm khi được ăn, cho nên đối với đồ ngọt là yêu thích không rời, trong nháy mắt khi cái hộp bánh ngọt mở ra, nàng đã nghe đến một lượng mùi thơm nồng đậm, đôi mắt cũng nhìn về phía bánh ngọt, cắn môi.

Trong phòng khách không có ai khác, Liễu thẩm cùng người giúp việc dọn dẹp bát đũa ở nhà ăn, Tô Tử Ngạn thấy Vệ Kiều động dao chuẩn bị muốn cắt bánh ngọt liền lập tức nói: "Chờ chút. Còn chưa cầu nguyện a."

Hắn một đại nam nhân lại giống như hài tử vừa trưởng thành, nói với Vệ Kiều: "Nhanh, ta đốt nến cho ngươi, nhanh ước nguyện đi."

"Thập Nhất, tìm bật lửa đi."

Thập Nhất được bố trí nhiệm vụ liền sững sờ: "Bật lửa?"

Sau đó nàng kịp phản ứng mà nâng dép lê chạy vào trong bếp, Vệ Kiều ngồi trên ghế sofa nhìn hai người vội vội vàng vàng, bật lửa Thập Nhất lấy đến không dùng được, lại vội vàng đi tìm cái mới, bóng người nhỏ bé của nàng chạy tới chạy lui trong phòng khách, Vệ Kiều lần đầu cảm thấy sinh nhật, cũng là náo nhiệt như vậy.

Nàng cực ít tổ chức sinh nhật, từ sau khi sinh bệnh liền càng không thích, Tô Tử Ngạn nói không sai, qua một năm liền ít đi một năm, nàng không thích loại cảm giác này.

Nhưng mà nàng không lay chuyển được Tô Tử Ngạn, cũng không phải là không lay chuyển được, nếu như thật sự trở nên cố chấp, Tô Tử Ngạn là không có cách nào với nàng, nhưng mà nhiều năm như vậy qua đi, có người nhớ rõ sinh nhật của nàng, chúc mừng sinh nhật nàng, về sau có lẽ cũng sẽ nhớ rõ ngày giỗ của nàng.

Như thế liền đủ rồi.

Mà bây giờ, lại có thêm một người.

Vệ Kiều nhìn Thập Nhất bởi vì bận rộn mà đôi má hồng nhuận, hai mắt tỏa sáng lóng lánh, dường như là đem những vì sao nghiền nhỏ và bỏ vào, khi nhìn người khác, sáng ngời lại thanh tịnh, lúc này nàng chính là đang níu níu mày mà nhìn mình, nói: "Tam tiểu thư, cầu nguyện đi."

Vệ Kiều hoàn hồn, nhìn thấy ngọn nến cắm trên bánh ngọt, một con số hai mươi bảy.

Nàng gật đầu: "Hảo."

Hợp tác đến mức khiến cho Tô Tử Ngạn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước đây nàng đều là không kiên nhẫn đối với chuyện cầu nguyện gì đó, nói dù sao kết quả đều là giống nhau, cùng thái độ hiện tại là hoàn toàn khác biệt.

Hắn cảm thấy, người này đối với Thập Nhất, chính là khác biệt, bằng không cũng không thể mang người về.



Vệ Kiều chắp tay trước ngực, khẽ nhắm mắt, hai phút sau nàng mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến, Tô Tử Ngạn mỉm cười đưa dao đến hỏi: "Cầu nguyện chuyện gì a?"

Sườn mặt người cúi đầu cắt bánh ngọt thanh lãnh, thanh âm bình tĩnh: "Cầu nguyện có thể sống lâu trăm tuổi."

Nguyện vọng tầm thường bình thường nhất, lại làm cho nụ cười của Tô Tử Ngạn cứng đờ trên mặt, Thập Nhất cũng ngước mắt nhìn Vệ Kiều vài lần, thẳng đến khi Vệ Kiều đem bánh ngọt đã cắt xong chia cho nàng cùng Tô Tử Ngạn, khóe môi cong lên mỉm cười: "Nói bừa ngươi cũng tin."

Tô Tử Ngạn tiếp nhận bánh ngọt, yên lặng nói: "Ta hy vọng, ngươi không phải là nói bừa."

Một câu khiến cho bầu không khí giữa ba người có chút khác biệt vi diệu, Thập Nhất không biết nên nói cái gì, nàng cúi đầu nhìn bánh ngọt, rõ ràng cầm trên tay món ăn khát vọng đã lâu, chỉ là nàng lại không có khẩu vị gì, Tô Tử Ngạn dùng dĩa ăn trái cây trang trí phía trên, chậm rãi nhai nuốt.

Một lúc sau, Vệ Kiều đứng dậy nghe điện thoại, Tô Tử Ngạn cũng thả bánh ngọt trên tay xuống nói với Thập Nhất: "Từ từ ăn."

Thập Nhất gật đầu: "Ân."

Nàng thấy Tô Tử Ngạn đi về phía Vệ Kiều, hai phút sau Vệ Kiều cúp điện thoại, nói vài câu với Tô Tử Ngạn đang đứng phía sau, hai người đi ra ngoài, Thập Nhất ngồi trên ghế sofa, nhìn từng người rời đi, yên lặng rủ mắt xuống.

Một cơn gió lạnh kéo tới, Vệ Kiều ra cửa ho khan vài tiếng, Tô Tử Ngạn đứng ở trước mặt nàng ngăn gió nói: "Đi vào nói chuyện."

Vệ Kiều lại lắc đầu: "Nói ở đây đi."

"Ngươi thật sự có ý định cùng Thập Nhất sinh một hài tử?" Tô Tử Ngạn nhìn nàng, bên ngoài sắc trời đen như mực, đèn đường chiếu trên người nàng, nửa bên mặt ẩn trong sắc tối, nhìn không chân thật.

Vệ Kiều: "Nếu như đứa nhỏ kia đồng ý."

Tô Tử Ngạn có chút không đồng tình: "Thân thể ngươi đau yếu như vậy, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm."

Thanh âm Vệ Kiều rất bình tĩnh: "Ta đã được tư vấn qua rồi, ở trong phạm vi có thể khống chế."

Nếu như Thập Nhất đồng ý, năm sau nàng sẽ đưa Thập Nhất đi làm phẫu thuật, như vậy cuối năm có thể nhìn thấy đứa bé, thân thể nàng bây giờ, Tô Tử Ngạn tính ra tối đa còn có thể chống đỡ được sáu năm, đến lúc đó thay một trái tim nhân tạo, vậy lại có thể chống đỡ thêm vài năm, ít nhất muốn bồi dưỡng một hài tử một mình đảm đương một phía, là không có vấn đề, huống chi còn có Trình gia, còn có Tô Tử Ngạn, còn có Bùi Thiên.

"Vậy còn Thập Nhất?" Tô Tử Ngạn mở miệng hỏi: "Nàng làm sao bây giờ?"

Vệ Kiều ngẩng đầu nhìn Tô Tử Ngạn, tay vắt chéo sau lưng nói: "Ta sẽ cho nàng đầy đủ tiền, cam đoan cuộc sống nàng không cần lo lắng."

"Nhưng đây là hài tử của nàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ không vấn không vương sao?"

Vệ Kiều có chút không kiên nhẫn: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Tô Tử Ngạn đứng bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn nàng sáng rực: "Ta cảm thấy ngươi có thể một lần nữa cân nhắc mối quan hệ với nàng, có lẽ..."

"Không phải điều ngươi hy vọng nhất là ta không cần nói chuyện tình cảm sao?" Vệ Kiều cắt ngang lời hắn, thần sắc lạnh lẽo buồn chán hơn rất nhiều, Tô Tử Ngạn yên lặng rồi đáp lại: "Đó là lúc trước."

Suy nghĩ của hắn bây giờ, đã không còn giống như trước, nhiều năm như vậy, có lẽ nàng có thể thử tiếp nhận người khác, bắt đầu một nhân sinh khác biệt, cho dù muốn có một hài tử, cũng có thể là kết tinh của tình yêu.

Quan trọng nhất là —— "Ngươi không ghét nàng, đúng không?"

Vệ Kiều cười nhạo:"Tử Ngạn, ta thừa nhận ta không ghét đứa nhỏ này, chỉ là ta cũng không tàn nhẫn như vậy."

Nếu như nàng có tình cảm với Thập Nhất, mới thật sự là hủy đi cả đời của đứa nhỏ này, tuy rằng nàng không phải là người tốt gì, nhưng mà cũng không phải là không tốt đến như vậy!