Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Triều Tư Mộ Noãn

Chương 11: Sự thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngươi yêu thích Tam tiểu thư sao?

Thập Nhất bởi vì câu hỏi của Tô Tử Ngạn mà ngây người thật lâu, rõ ràng vấn đề này đối với nàng mà nói, dường như rất khó trả lời, người phục vụ đi đi lại lại bên cạnh phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, Thập Nhất hoàn hồn liền nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Tô, ta cùng Tam tiểu thư, không phải là loại quan hệ đó."

Không thể giải thích rõ với Đỗ Nguyệt Minh, là bởi vì ngày đó tình huống không cho phép, thế nhưng nàng không muốn Tô Tử Ngạn hiểu lầm, như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của Tam tiểu thư.

Tô Tử Ngạn không biết ý nghĩ của nàng mfa nhẹ nhàng cau mày: "Ngươi không thích Tam tiểu thư sao?"

Thập Nhất mấp máy miệng: "Không phải, ta, giữa chúng ta không phải là loại quan hệ như ngươi nghĩ."

Nàng chuyết miệng, không biết giải thích, một tấm tiếu nhan liền ửng đỏ, hai mắt sáng sủa, Tô Tử Ngạn dùng âm thanh ôn nhu nói: "Nếu như có một ngày, các ngươi phát triển thành loại quan hệ đó, ngươi sẽ chán ghét nàng sao?"

Thập Nhất triệt để ngây người.

Tô Tử Ngạn thấy nàng cúi đầu thật thấp liền cười cười: "Ta nói đùa. Ăn cơm đi."

Thập Nhất từ thần sắc của hắn nhìn thấy được sự nghiêm túc, khi cầm đôi đũa lên trái tim liền cực kỳ hoảng loạn, Tô Tử Ngạn nói như vậy, có phải là Tam tiểu thư đã cùng hắn nói cái gì không?

Nhất định là đúng, Tam tiểu thư nhất định đã nói gì đó với hắn nên hắn mới hỏi như vậy.

Nếu như phát triển thành loại quan hệ đó, nàng sẽ chán ghét người kia sao?

Vậy Tam tiểu thư, có phải cũng giống như những nam chủ nhận đã từng đưa nàng về nhà không?

Thập Nhất bởi vì suy đoán này mà ăn cơm không còn khẩu vị, nàng cúi đầu uống xong canh liền vẫn tĩnh tọa, đợi đến khi Tô Tử Ngạn để đũa xuống mới nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Tô, ta ăn no."

Tô Tử Ngạn: "Ta đi tính tiền."

Thập Nhất ngẩng đầu: "Ta, ta đến tính tiền đi."

Tô Tử Ngạn cười khẽ: "Ngươi có tiền sao?"

Thập Nhất bị hắn nhìn kỹ có vài phần xấu hổ, nhưng kiên định nói: "Có." Tuy rằng không phải quá nhiều.

Tiền của nàng là học bà bà mà dùng một cái khăn bọc lại, trước đây khi làm người giúp việc cũng không thể giống như những người khác mà được nhận tiền lương, bởi vì nàng chưa thành niên, hơn nữa những nữ chủ nhân kia đều chán ghét nàng, vì vậy khi phát lương đều là tùy tiện cho nàng một chút xem như ứng phó, Thập Nhất chưa từng bước ra bên ngoài, vì vậy cũng không cần dùng tới tiền, liền có một chút tích góp.

Tô Tử Ngạn nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt từ trong túi quần lấy ra một cái khăn trắng, sau khi mở ra bên trong có từng tờ tiền giấy được xếp rất chỉnh tề, không biết đã tích trữ bao lâu, những tờ tiền giấy này có nếp gấp rất sâu, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, nói: "Ta đến tính tiền đi."

Thập Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Tử Ngạn cười: "Đã nói rõ sẽ mời người đi ăn, làm sao có thể để ngươi trả tiền."

Hắn nói xong liền gọi người phục vụ tới, khi lấy bóp tiền ra hắn liền dừng lại vài giây, đem bóp tiền nhét vào lại trong túi, từ trong túi lấy ra vài tờ tiền màu đỏ, đưa cho người phục vụ.

Sau khi thanh toán xong Tô Tử Ngạn liền đưa Thập Nhất quay lại bệnh viện, trên đường hai người đều không lên tiếng, sau khi đến văn phòng Tô Tử Ngạn để Thập Nhất nghỉ ngơi trước, chờ Vệ Kiều kết thúc các nàng có thể rời đi, hắn nói xong còn mở ngăn kéo ra: "Muốn ăn kẹo gì liền tự mình lấy."

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Đừng tham ăn."

Hai tay Thập Nhất xoắn lại cùng một chỗ: "Cảm ơn bác sĩ Tô."

Tô Tử Ngạn vỗ vỗ đầu nàng liền rời khỏi văn phòng.

Văn phòng không lớn, nhưng rất đầy đủ, ở nơi sát cửa sổ còn có một cái ghế nhỏ, ánh mặt trời chiếu lên trên, nhìn qua liền rất ấm áp, cả người Thập Nhất cuộn mình trên sofa, hai tay ôm lấy hai chân, đầu gối nâng lên trên, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Lời nói của Tô Tử Ngạn lại vang lên bên tai nàng.

Nếu như sau này các ngươi phát triển thành loại quan hệ đó, ngươi sẽ chán ghét nàng sao?

Thập Nhất không biết, nàng chỉ biết rằng câu nói này đã lật đổ đi hình tượng của Vệ Kiều ở trong lòng nàng, nàng cho rằng Vệ Kiều, là không giống với những nam nhân kia.

Nếu như vậy liền có cái gì không giống?



Vì sao nàng lại muốn đưa mình đến bệnh viện kiểm tra cùng trị liệu?

Là sợ bản thân dơ bẩn sao?

Thập Nhất nghĩ tới khả năng trái tim không khác nào bị lợi khí chọc vào, đau đến khiến cho sắc mặt của nàng trắng bệch, hai tay cũng ôm chặt lấy hai chân, cả người cuộn lại càng thêm lợi hại.

Từng tia sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên người nàng, nhưng nàng lại không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào.

Một căn phòng này yên tĩnh, một căn phòng khác lại náo động.

Khi Vệ Kiều mở mắt ra liền nhìn thấy Tô Tử Ngạn đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh, trong tay vừa vặn đang cầm bệnh ám viết viết vẽ vẽ, nàng mở miệng: "Làm sao?"

Âm thanh rất khàn, hoàn toàn không thanh thấu giống như ngày thường.

Sau khi Tô Tử Ngạn viết xong liền ngẩng đầu nhìn nàng: "Thuốc phải tăng thêm liều lượng."

Vệ Kiều không có bất ngờ: "Hảo."

"Năm trước ta có liên hệ với bác sĩ Bạch ở nước ngoài, hai ngày trước hắn trả lời ta, nói sẽ đến xem một chút, ở phương diện này hắn đã nghiên cứu ba mươi năm, nếu như hắn nguyện ý tiếp nhận, chúng ta còn có hi vọng."

Hi vọng, Vệ Kiều không nhớ rõ từ này đã nghe qua bao nhiêu lần, mỗi một lần hi vọng đều là mang đến thất vọng, nàng đã quen thuộc.

Tô Tử Ngạn cúi đầu: "Điều hiện tại ngươi nên làm, chính là chăm sóc tốt thân thể của mình. Ta thấy ngươi nên tạm thời gác công việc sang một bên."

Có lẽ là do đang truyền dịch, trên mặt Vệ Kiều đã rút đi nét ửng đỏ, màu da trắng nõn, nàng lại vừa an ổn mà ngủ một giấc, hiện tại thần khí không tệ, nghe xong lời nói của Tô Tử Ngạn, vẻ mặt của nàng không có gì gợn sóng, chỉ là lạnh nhạt nói: "Ta biết."

Tô Tử Ngạn thở dài: "Nếu như ngươi thật sự đã biết, ta liền không cần bận tâm."

Bà bà mụ mụ lại lải nhải, Vệ Kiều ấn đầu: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ tiếp một chút."

Tô Tử Ngạn vừa mới đứng dậy liền nghe thấy ở cửa có động tĩnh, âm thanh của Bùi Thiên truyền đến: "Tam tiểu thư."

Vệ Kiều nhìn Tô Tử Ngạn, dưới ánh mắt hoàn toàn không hài lòng của hắn mà mở miệng: "Vào đi."

Sau khi Bùi Thiên mở cửa liền thu hoạch được hai cái liếc mắt của Tô Tử Ngạn, hắn nhíu nhíu mày, vẫn chưa kịp lên tiếng liền nhìn thấy Tô Tử Ngạn đi ra ngoài, cửa khép lại, Vệ Kiều từ trên giường bệnh ngồi dậy, Bùi Thiên nói: "Thân thể của ngài khá hơn chút nào không?"

"Không đang lo." Vệ Kiều cau mày: "Vương Vĩnh Thuận bên kia nói thế nào?"

Bùi Thiên đem hợp đồng đưa cho nàng: "Vương tổng đồng ý."

"Đồng ý?" Vệ Kiều tiếp nhận hợp đồng, nàng là chưa quên dáng vẻ cuồng loạn của Vương Vĩnh Thuận trong phòng khách ngày đó, biết được mình bị đặt bẫy, tức giận đến muốn gϊếŧ người, hiện tại lại sẽ đồng ý.

Bùi Thiên đáp lời nàng: "Hẳn là bị Thẩm gia gây áp lực."

Chỉ là hắn cũng nghĩ không ra, Thẩm Hạo làm sao có thể thuyết phục được Vương Vĩnh Thuận, nếu như Thẩm Hạo thật sự có bản lãnh này, liền đã sớm đem Lạn Vỹ lâu chiếm làm của riêng, hà tất lại đợi đến lúc này?

Chỉ là bất kể nói thế nào, hiện tại Lạn Vỹ lâu đã là của tập đoàn Vệ Thiên.

Vệ Kiều cầm hợp đồng, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, từ trong túi truyền tới, nàng nhìn Bùi Thiên, Bùi Thiên cầm tới đưa cho nàng, trên màn hình hiện thị tên Thẩm Hạo.

"Tam tiểu thư, có hài lòng không?"

Vệ Kiều không biết trong hồ lô của hắn là bán cái gì, cười cười: "Thẩm tổng đây là có ý gì?"

"Một chút tiểu thành ý thôi." Thẩm Hạo nhìn đồng hồ: "Tám giờ tối nay, không biết Tam tiểu thư có thời gian hay không?"

Vệ Kiều lạnh lùng nói: "Không có."



Thẩm Hạo: "Vậy..."

Vệ Kiều thanh âm hàn ý: "Sau đó cũng không có."

Thẩm Hạo nghe thanh âm lạnh lùng của nàng cũng không có chút nào tức giận, nếu như Vệ Kiều là dễ dàng theo đuổi như vậy, vậy đám nam nhân kia chỉ e là đã đảo quanh vài vòng ở Giang thành a, hắn không vội.

Sau lần gặp gỡ kia, nhìn thấy Vệ Kiều càng ngày càng minh diễm, hắn liền quyết định, nữ nhân này, hắn nhất định phải có được!

Vệ Kiều không muốn so đo nhiều cùng hắn, nói: "Nếu Thẩm tổng đã không có chuyện gì, ta cúp máy trước."

"Khoan đã." Thẩm Hạo nói: "Chuyện hợp tác kia —— "

"Gặp mặt ở công ty nói chuyện."

Vệ Kiều nói xong liền cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Bùi Thiên, đầu vẫn là mơ hồ đau đớn, Bùi Thiên thấy sắc mặt của nàng không đúng liền quan tâm nói: "Ngài muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ sao?"

"Hảo, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Bùi Thiên nghe vậy liền ra khỏi phòng bệnh, ra ngoài liền phát hiện Tô Tử Ngạn vẫn chưa rời đi, rõ ràng là đang chờ hắn.

"Có chuyện gì sao, bác sĩ Tô?" Bùi Thiên nhìn hắn, Tô Tử Ngạn khép bệnh án lại: "Vẫn cùng ta giả ngốc a? Đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc dù Vệ Kiều đối với công tác rất để bụng, thế nhưng sẽ không đến mức không để ý tới thân thể, nàng vốn là tiếc mệnh, từ sau khi biết bản thân bị bệnh liền vẫn luôn nghe theo lời dặn dò của hắn, hắn không tin, Vệ Kiều lại đột nhiên bán mạng làm việc như vậy, trong đó chắc chắn là có phát sinh biến cố khác.

Bùi Thiên nhìn về phía phòng bệnh của Vệ Kiều thấp giọng nói: "Bác sĩ Tô, nói chuyện một lát."

Tô Tử Ngạn đi vào phòng trà nước bên cạnh, nói với Bùi Thiên: "Vào đi."

Bùi Thiên vừa vào cửa vừa nói: "Lạc Châu Bình về nước."

Lạc Châu Bình cùng Vệ gia có quan hệ không ít, chuyện này Tô Tử Ngạn tất nhiên đã biết.

Tập đoàn Vệ Thiên là Vệ lão gia tử một tay dốc sức gầy dựng, chìm chìm nổi nổi hai mươi mấy năm mới đứng vững gót chân, nhưng khi đó tình hình kinh tế đình trệ, công ty theo mô hình cũ căn bản mang đến không được bao nhiêu lợi ích, sau khi phụ thân của Vệ Kiều là Vệ Trường Viễn vào công ty, liền nhận thức Lạc Châu Bình.

Khởi điểm Lạc Châu Bình chỉ là một tên côn đồ, thế nhưng hắn thông minh, biết cách kiếm tiền, ánh mắt lại rất tốt, khi đó là thời đại kinh tế đình trệ, hắn từng trợ giúp tập đoàn Vệ Thiên nhiều lần vượt quá cửa ải khó, cũng là bởi vì chuyện này, lão gia tử yên tâm đem tập đoàn Vệ Thiên giao cho Vệ Trường Viễn cùng Lạc Châu Bình.

Không còn sự ràng buộc của lão gia tử, ác tâm của Lạc Châu Bình liền bành trước, khuyến khích Vệ Trường Viễn đi sai đường, đương nhiên liền bị từ chối, ngày đó hắn đã là cổ đông lớn thứ hai của công ty, liên hợp với không ít những cổ đông nhỏ khác muốn đem Vệ Trường Viễn dồn xuống dưới, thế nhưng lão gia tử là có lưu lại đường lui, vì vậy Lạc Châu Bình bị sắp xếp xuất ngoại, nhiều năm như vậy chỉ khi Vệ Trường Viễn bệnh tật qua đời thì hắn mới lại trở về, muốn tìm cơ hội ngồi lên vị trí chủ tịch, không nghĩ tới lại đυ.ng phải Vệ Kiều, ngày đó hắn là không lọt mắt Vệ Kiều, một tiểu hài tử mới vừa thành niên liền có thể tạo ra thành tích thực tế gì, vì vậy hắn chính là ôm thái độ xem kịch vui, chờ người của công ty thỉnh cầu bản thân trở về, không ngờ thứ chờ đến thế nhưng lại liên tục là tin tức tốt từ Vệ Kiều truyền tới.

Hắn lần thứ hai tức giận xuất ngoại, đi đến chi nhánh của công ty.

Lạc Châu Bình là đại họa trong lòng phụ thân của Vệ Kiều Vệ Trường Viễn, cũng chính là tiếc nuối suốt một đời của hắn, lúc trước hắn có mắt không tròng, mang Lạc Châu Bình về công ty, đồng thời dốc sức công tác, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị cắn ngược một cái, đây là sự tình mà trước khi qua đời hắn vẫn còn nhớ kỹ, chuyện này, cũng trở thành gánh nặng của Vệ Kiều.

Khi Vệ Kiều mới nhậm chức đã cùng Lạc Châu Bình đấu qua không biết bao nhiêu hiệp, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là mới vừa nhậm chức, phần lớn tâm tư còn luôn đặt ở công ty, cho nên mới để cho lão hồ ly này thừa cơ lợi dụng, lôi kéo người trong hội đồng quản trị.

Lần này trở về, Bùi Thiên nói: "Lạc Châu Bình, có thể đã biết Tam tiểu thư sinh bệnh."

Vẻ mặt Tô Tử Ngạn có chút biến sắc: "Hắn làm sao lại biết?"

Tất cả tư liệu điều trị của Vệ Kiều đều ở chỗ của hắn, là tư liệu cơ mật cấp độ cao, khóa trong tủ sắt bảo hiểm, Lạc Châu Bình làm sao có thể biết được?

Bùi Thiên lắc đầu: "Hắn chỉ là hoài nghi. Chuyện Lạn Vỹ lâu lần này, chính là nan đề hắn ra cho Tam tiểu thư."

Huống hồ tuy rằng Lạc Châu Bình nhiều năm ở nước ngoài, nhưng vẫn không ngừng liên hệ cùng các cổ đông, lần này chính là lợi dụng nghị quyết của hội đồng quản trị, hắn mới có thể thuận lợi về nước trở lại công ty như vậy, ngay cả Tam tiểu thư đều chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Tô Tử Ngạn đã hiểu rõ ràng, hắn nói: "Vậy ngươi chú ý thân thể của nàng nhiều một chút, nếu có bất kỳ vấn đề gì liền lập tức thông báo cho ta."

"Ta đã biết."

Bùi Thiên nói xong ngẩng đầu lên, liền chống lại một đôi mắt sáng ngời, Thập Nhất cầm cái ly, bị hắn đột nhiên nhìn thấy như vậy tay chân liền luống cuống, theo bản năng mà lui về phía sau một chút, lắp bắp nói: "Ta, ta chỉ là đi rót ly nước, ta cái gì đều không nghe thấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »