Chương 4

Thẩm Húc sững sờ. Hắn bắt lấy tay ta, ánh mắt hơi lạnh.

"Ngươi phát đ iên cái gì?"

Ta cười lạnh.

“Không có gì, ngứa tay mà thôi.”

Thẩm Húc kinh ngạc, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Ta tiếp tục nói những điều vô nghĩa.

"Cha ta không nói cho ngươi biết, ta có bệnh đ iên à? Một ngày không đánh người sẽ cảm thấy ngứa tay khó nhịn sao?"

"Ngươi đã đáp ứng cha ta, phải chiếu cố ta một đời một kiếp, vậy phải cam tâm tình nguyện bị ta đánh mới đúng!"

Thẩm Húc tức giận: "Ngươi nói cái quỷ gì vậy?"

"Chúng ta quen biết lâu như vậy, làm sao ta lại không biết ngươi có loại bệnh này?"

Ta trợn mắt: “Ôi, ngươi nói buồn cười quá. Nếu để ngươi biết thì làm sao ta có thể khiến ngươi bằng lòng cưới ta? Nhưng ngươi cũng không cần ủy khuất. Cha ta nuôi ngươi lâu như vậy, hiện tại coi như ngươi đang báo đáp đi. Dù sao da thịt ngươi rất dày, đánh hai cái có gì quan trọng đâu.”

Hắn tức giận: "Ngươi không sợ ta bỏ ngươi!"

Ta nhàn nhã uống một chén rượu hợp cẩn: "Ngươi bỏ ta? Ngươi vì cưới ta mà từ chối hôn sự của Lại bộ thị lang gia. Mọi người đều biết ta là con gái ân sư của ngươi, nếu ngươi bỏ ta vậy thanh danh còn muốn nữa hay không?"

Hắn oán hận nhìn ta, nghẹn nửa ngày chỉ nói được một chữ: "Ngươi!"

Ta khí định thần nhàn, thầm nghĩ lấy đá đánh chân mình cũng chỉ như thế thôi.

Thẩm Húc cưới ta, vốn là nhìn trúng gia cảnh nhà ta. Phụ thân ta là Quốc Tử Giám tế tửu. Cả đời chỉ có một đứa con gái là ta. Thẩm Húc vốn là cháu họ xa trong nhà mẫu thân ta.

Bởi vì mẫu thân hắn tư thông với người khác, đã liên hợp với nhân tình đầu đ ộc chet phụ thân hắn. Người trong tộc chiếm đoạt tài sản nhà hắn, đuổi hắn ra cửa.

Có một năm, phụ thân cùng mẫu thân ta hồi hương, thấy hắn đáng thương liền mang hắn theo bên người đọc sách. Mới đầu, phụ thân cũng có ý tưởng chiêu hắn làm con rể. Nhưng Thẩm Húc lại rất có năng khiếu đọc sách.

Triều đại này có luật, con rể không thể tham gia khoa thi, cũng không thể vào triều làm quan. Phụ thân sợ làm lỡ tiền đồ của hắn, liền bỏ tâm tư này. Chỉ toàn tâm toàn ý giúp hắn đọc sách, coi như kết thiện duyên, chỉ mong tương lai Thẩm Húc có thể chiếu cố ta.

Ta và Thẩm Húc là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Dung mạo Thẩm Húc rất đẹp, lại có tài hoa, ta luôn ngưỡng mộ hắn. Phụ thân lại bắt ta bỏ cái ý nghĩ này đi.

Ông nói Thẩm Húc không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng bay lên trời. Mà ta tư chất bình thường, gả cho Thẩm Húc e rằng không xứng.

Ông chỉ nguyện ta tương lai gả cho một gia đình khá giả, tìm một vị hôn phu phúc hậu, cuộc đời này bình an là được. Mặc dù trong lòng ta khổ sở, nhưng lúc đó phụ thân đã bệnh nặng, ta thật sự không muốn phụ tâm ý của ông, nên ép mình thu lại tâm tư, chỉ coi Thẩm Húc giống như huynh trưởng mà đối đãi.