Chương 7: Giấc ngủ không tỉnh
“Xuýt… phù…”
Đường Bảo Ngưu đang vươn vai.
Hắn vươn vai phồng ngực, nắm tay gần như đấm vào l*иg ngực nhỏ gầy của Phương Hận Thiếu.
Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái.
Đường Bảo Ngưu lại hắt hơi.
“Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!”
Hắn hắt hơi một cách không hề nể nang, có một chút nước mũi và bọt bắn vào trên vạt áo của Phương Hận Thiếu.
Trước giờ Phương Hận Thiếu vốn thích sạch sẽ, hắn chỉ cảm thấy chán ghét.
- Ngươi không cảm thấy ngay cả lúc vươn vai, hắt hơi cũng khoa trương hơn người sao?
Phương Hận Thiếu tức giận hỏi:
- Ngươi có biết mình giống cái gì không?
- Buổi sáng mũi của ta nhạy cảm, nhất là đối với khí trời nhiều sương, lúc lạnh lúc ấm…
Nửa câu đầu Đường Bảo Ngưu nói rất đắc ý, nửa đoạn sau lại chuyển sang tò mò:
- Ta giống như cái gì? Đại nhân vật? Con voi? Con báo? Hay là Vi Thanh Thanh Thanh, Long Phóng Khiếu, Lưu Độc Phong? Cơ Diêu Hoa? Gia Cát Tiểu Hoa?
- Ta khinh!
Phương Hận Thiếu mắng:
- Ngươi chỉ giống…
- Cái gì?
Đường Bảo Ngưu vươn đầu hỏi giống như dò xét.
- Ngươi giống như…
Phương Hận Thiếu chậm rãi kết câu:
- Gad zad. (tiếng Quảng Đông, không có từ Hán Việt tương ứng nên giữ nguyên)
- Gad zad?
Đường Bảo Ngưu nhất thời không hiểu ý.
- Ý của nó chính là con gián.
Phương Hận Thiếu chỉ sợ hắn nghe không hiểu, lập tức bổ sung, giải thích, suy diễn và chú thích:
- Ta nói ngươi giống như con gián đáng ghét đáng khinh, vướng tay vướng chân.
Đường Bảo Ngưu lại không tức giận.
Hắn vuốt cằm, lẩm bẩm một câu.
- Cái gì?
Phương Hận Thiếu hỏi.
Đường Bảo Ngưu lại lầm bầm mấy câu.
Phương Hận Thiếu càng tò mò.
Con người vốn là như vậy, càng nghe không rõ thì lại càng muốn nghe, còn vừa bắt đầu đã nghe rõ thì lại không cảm thấy hứng thú.
Phương Hận Thiếu càng là người như vậy, cho nên hắn kháng nghị:
- Ngươi muốn nói gì thì nói rõ ra, đừng ở sau lưng lẩm bẩm mắng người, đó là hành vi của đàn bà vô tri.
Đường Bảo Ngưu cười ngây ngô, há miệng rộng, nói:
- Ta nói là, cám ơn lời ca ngợi của ngươi.
Phương Hận Thiếu không tin hỏi:
- Thật sao?
Đường Bảo Ngưu đáp:
- Thật.
Phương Hận Thiếu lại hoài nghi hỏi:
- Ngươi thật sự nói như vậy?
Đường Bảo Ngưu thật thà nói:
- Ta thật sự nói như thế, lừa ngươi làm gì?
Phương Hận Thiếu hơi sững sốt, miệng mếu máo, gần như muốn khóc lên:
- Tại sao ngươi lại nói như vậy?
Đường Bảo Ngưu gãi cằm:
- Cái gì?
Phương Hận Thiếu giậm chân nói:
- Ngày thường ngươi không phải như vậy. Bình thường ngươi không tranh cãi với ta thì không được, nhất định phải mắng sống mắng chết với ta. Tại sao ngươi không mắng? Chẳng lẽ thấy chúng ta sắp chết rồi, ngươi lại nhân nhượng ta? Ta không cần sự nhân nhượng của ngươi!
Đường Bảo Ngưu thở dài nói:
- Ta hiểu. Tâm tình của ngươi không tốt, hiện giờ ngươi sắp chết rồi, mà lại cả đêm không ngủ, tự nhiên tính tình nóng nảy, tâm tình không ổn. Làm huynh đệ, ngày thường đánh chửi không sao, lúc này cũng không ngại nhường ngươi một lần.
- Ta không cần ngươi nhường!
Phương Hận Thiếu không cam lòng nói:
- Tại sao hôm nay chúng ta sẽ bị xử trảm, vậy mà đêm qua ngươi vẫn có thể ôm đầu ngủ say, còn ngày suốt cả đêm?
- Tại sao hôm nay chúng ta sẽ phải chết, vậy mà đêm qua ngươi vẫn không ngủ chút nào?
Đường Bảo Ngưu cũng không rõ lý do, không giải thích được:
- Nếu sắp phải chết, còn không ngủ một đêm cho say, thật sự là không đáng.
- Ta không cam lòng ngủ.
Phương Hận Thiếu nói:
- Sắp chết rồi, còn chỉ biết ngủ. Ta đã dùng một đêm này suy nghĩ rất nhiều chuyện.
- Nghĩ rất nhiều chuyện, kết quả không phải vẫn chết sao?
Đường Bảo Ngưu ngơ ngẩn nói:
- Ta không nghĩ thì cũng chết như vậy, nhưng chết với tinh thần thoải mái, thần khí đầy đủ hơn một chút.
- Ngươi thật lãnh huyết (máu lạnh), vô tình!
Phương Hận Thiếu mỉa mai:
- Đúng là đầu to không não, đầu lớn mọc cỏ!
- Ngươi đang ca ngợi sao?
Hôm nay chẳng biết thế nào, Đường Bảo Ngưu lại không chịu tranh cãi với Phương Hận Thiếu:
- Lãnh Huyết, Vô Tình, đều là người trong Tứ Đại Danh Bổ danh động thiên hạ.
Phương Hận Thiếu hận đến ngứa răng, hận không thể cãi nhau với Đường Bảo Ngưu bảy tám trận giống như ngày thường:
- Ngươi nói xem, chúng ta chết như vậy, rốt cuộc là nhẹ tựa lông hồng, hay là nặng tựa Thái Sơn như người xưa nói?
- Chúng ta đã đánh tể tướng chó, hoàng đế heo.
Đường Bảo Ngưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Nhưng cũng vô cớ mất đi chiếc đầu quý báu… xem ra nhẹ hơn Thái Sơn nhiều, nhưng so với lông hồng thì… cũng nặng hơn không ít… Ta cảm thấy, tương tự như thể trọng của chúng ta vậy, không nặng cũng không nhẹ, chỉ là có phần hồ đồ.
Phương Hận Thiếu ngắm nghía thân hình của hắn, không phục nói:
- Nói như vậy, chẳng phải là xét về trọng lượng thì ngươi nặng hơn ta nhiều.
Đường Bảo Ngưu lại “thẳng thắn thừa nhận”:
- Chuyện này… dĩ nhiên khó tránh khỏi.
Hôm qua hai người bọn họ bị Nhậm Lao, Nhậm Oán phong tỏa hết yếu huyệt, muốn chết cũng không được. Nhậm Oán đang muốn dùng độc hình “Thập Lục Cái”, nhưng lại bị Thư Vô Hý ngăn cản.
Thư Vô Hý đuổi đi “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán và “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” Nhậm Lao, nhưng cũng không thể cứu hai người Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu.
Y chỉ có thể giải huyệt đạo cho hai người, lại dùng mật ngữ truyền âm nói:
- Các ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nơi này trong trong ngoài ngoài đều có cao thủ canh chừng, các ngươi không trốn thoát được đâu.
Y lại khuyên bảo hai người:
- Các ngươi cũng không cần nghĩ đến cái chết.
Đường Bảo Ngưu trố mắt hỏi lại:
- Tại sao không thể chết? Nếu bị kẻ gian gϊếŧ chết, chúng ta thà rằng tự sát, có gì không được?
Thư Vô Hý nói:
- Bởi vì ngày mai, đám huynh đệ tay chân của các ngươi nhất định sẽ nghĩ cách cướp pháp trường cứu người.
Phương Hận Thiếu nói:
- Chúng ta không muốn làm liên lụy đến bọn họ, cho nên kết thúc ở đây trước, tránh để bọn họ hi sinh.
Thư Vô Hý kiên quyết nói:
- Sai rồi.
Đường Bảo Ngưu ngơ ngác hỏi lại:
- Sao lại sai? Chẳng lẽ phải để bọn họ mất mạng vì chúng ta mới đúng? Hơn nữa, gian tướng nhất định đã có chuẩn bị, bọn họ chưa chắc đã cứu được chúng ta, chỉ uổng mạng mà thôi.
Thư Vô Hý gắt lên:
- Bà nội nó, các ngươi chỉ biết suy nghĩ cho mình, suy nghĩ một mặt. Nếu các ngươi chết rồi, các ngươi cho rằng bọn họ sẽ công bố ra ngoài sao? Bọn họ vẫn sẽ áp giải thi thể các ngươi đến pháp trường, lúc đó huynh đệ bằng hữu của các ngươi không biết nội tình, người trước ngã thì người sau lên, không phải càng bị chết oan sao?
Lúc này Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu mới tỉnh ngộ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Thư Vô Hý cười nói:
- Người sống trên đời cũng không phải muốn chết là chết, phải chết một cách có ý nghĩa, chết có lý do chính đáng. Các ngươi chết như vậy chỉ là trốn tránh, không chịu trách nhiệm, hại người không ít.
Mồ hôi trên trán Đường Bảo Ngưu chảy xuống ròng ròng. Phương Hận Thiếu hơi suy nghĩ, sau đó nói:
- Nếu như chúng ta chết, chỉ cần truyền tin đi, sẽ có thể gạt bỏ mối họa liên lụy đến các huynh đệ tay chân.
Thư Vô Hý hỏi lại:
- Làm sao truyền đi?
Phương Hận Thiếu không đáp, chỉ nhìn y.
Thư Vô Hý cười, thản nhiên nói:
- Ta à? Sau khi ta tiến vào đây thì đã bị theo dõi, sáng mai đầu của các ngươi còn chưa rơi xuống đất, ta cũng không thể tự mình rời đi. Nếu không, chỉ sợ ta còn đầu mình hai nơi sớm hơn các ngươi. Nói thật, ta cũng muốn thay các ngươi đưa tin, tiếc rằng những lời ta nói ở đây cũng bị bọn họ nghe lén rồi.
Đường Bảo Ngưu lo lắng hỏi:
- Vậy có nghiêm trọng không? Bọn họ không dùng chuyện này để làm khó dễ ngài sao?
- Không làm khó dễ mới là lạ.
Thư Vô Hý cười lớn:
- Có điều, lão tử lăn lộn trên quan trường quen rồi, không sợ chuyện này. Ta chỉ khuyên các ngươi đừng chết, không phải là hợp ý của cấp trên sao? Muốn thêm tội cho ta, lo gì không có. Chuyện này cũng chưa tính là gì.
Sau đó y lại thành khẩn nói với hai người:
- Ta giải huyệt đạo của các ngươi, chỉ muốn các ngươi ngủ say một giấc, trải qua một buổi tối bình yên. Người chưa tới đường chết, không nên chết thì tốt hơn; cho dù là đường cùng, đừng quên tuyệt cảnh cũng có thể gặp đường sống.
Trước khi đi y còn nói một câu:
- Tự thu xếp ổn thoả đi, huynh đệ, không nên khiến cho các đồng đạo dũng cảm quan tâm đến an nguy của các ngươi phải thất vọng.
Vì vậy, hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu được giải hết huyệt đạo, trải qua buổi tối này một cách “bình yên”.
Chỉ là Đường Bảo Ngưu có thể ngủ, nhưng Phương Hận Thiếu lại không thể.
Đối với bọn họ, buổi tối hôm nay, bọn họ không muốn nhìn thấy trời sáng nhất.
Giấc ngủ lần này, bọn họ không muốn tỉnh dậy nhất.
Bởi vì sau khi tỉnh lại, sẽ phải đối mặt với một “giấc ngủ không tỉnh”.
Chém đầu.
- Cả đêm nay không ngủ, ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Phương Hận Thiếu thở dài xa xăm nói:
- Ta nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Ta vẫn chưa dốc sức, giúp đỡ Thẩm lão đại được bao nhiêu, cũng chưa từng giúp Vương Tiểu Thạch làm chuyện gì, ta thật hối tiếc.
Sau đó giọng nói của hắn càng lúc càng trầm thấp:
- Ta cũng nghĩ tới Minh Châu, nàng…
Đường Bảo Ngưu chớp chớp cặp mắt to, giống như ngây dại.
- Ta ngủ một giấc thật say, chẳng nghĩ tới gì cả…
Hắn đau lòng nói:
- Nhưng mà, ngươi nói như vậy, lại khiến cho ta nhớ đến Chu Tiểu Yêu…
- Tiểu Yêu nàng…
Nói đến đây, đại hán Đường Bảo Ngưu tiên sinh to xác như thế lại nghẹn ngào:
- Ta còn chưa theo đuổi được cô gái này…
Sau đó hắn lại không nhịn được khóc lóc om sòm, kêu trời kêu đất, đấm ngực cào gan, khóc ướt cả chiếc khăn tay xinh đẹp trong vạt áo của hắn:
- Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, chúng ta vĩnh biệt rồi…
Tiếng khóc này lại cắt đứt ưu tư và tình cảm của Phương Hận Thiếu.
Hắn trố mắt một hồi, sau đó mới hậm hực gắt:
- Con trâu này, ngay cả khóc cũng lậm tình hơn người khác!
Lúc này, tiếng chìa khóa vang lên.
Cửa đã mở.
Giờ đã đến.
Sau khi cửa mở ra, người còn chưa xuất hiện, sương mù buổi sáng đã nhẹ nhàng bước chân vào.