Triều Thiên Nhất Côn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 5 Thuyết Anh Hùng, Thùy Thị Anh Hùng Hệ Liệt
Vào cái đêm Tô Mộng Chẩm và Bạch Sầu Phi chết tại Phong Vũ lâu, cũng là một lần đối đầu khác giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán đã gặp được một người. Một cố nhân. Cố nhân có  …
Xem Thêm

Chương 24: Ta đã không phải năm đó mười bảy tuổi
- Để tên của ngươi xuống, Vương Tiểu Thạch!

Diệp Thần Du ở sau lưng hét lên:

- Có gan thì xoay người lại, quyết một trận tử chiến với ta!

Vương Tiểu Thạch cười.

Phản ứng của hắn chỉ là cười.

Hàm răng vừa tròn vừa trắng, giống như những hòn đá nhỏ được mài tròn trịa.

- Để tên xuống đi, Vương Tiểu Thạch!

Giọng nói của Nhất Gia rất khẩn thiết:

- Ta biết ngươi là một người rất chân thực, ngươi sẽ không bất ngờ tập kích ám toán tướng gia từ sau lưng, đúng không?

Vương Tiểu Thạch cười:

- Hiện giờ chúng ta đang mặt đối mặt, các ngươi nhiều người còn chúng ta ít người, chúng ta còn bị vây trong phủ đệ đầy rẫy cao nhân, hảo thủ mai phục của các ngươi, ta cũng không ám toán hắn.

Thái Kinh cảm thấy mồ hôi của mình đã ướt hết cả áo. Hắn đã duy trì tư thế như vậy một đoạn thời gian, lại không biết Vương Tiểu Thạch đang giương cung lắp tên kia có mệt hơn hắn hay không?

Cho nên hắn lập tức có lời mau nói:

- Để xuống đi, Tiểu Thạch Đầu. Ta biết ngươi là một người rất kiêu ngạo. Nếu ngươi bỏ cung buông tên, ta sẽ đồng ý cho ngươi làm tổng minh chủ của võ lâm kinh thành. Ngươi muốn dẫn dắt võ lâm thiên hạ theo đường chính đạo, ta cũng nghe theo ngươi. Hai mươi vạn cấm quân, bảy vạn cận vệ, ba vạn cao thủ đại nội, hoàn toàn tùy ngươi điều động. Thế nào?

Lần này Vương Tiểu Thạch lại thở dài một tiếng, nói:

- Nếu như ta vừa mới ra giang hồ, ngươi nói những lời này, có lẽ ta sẽ tin tưởng ngươi. Giả sử hôm nay ta vừa mới vào kinh, nghe lời nói của ngươi, có lẽ ta sẽ động tâm. Đáng tiếc ta đã không phải năm đó mười bảy tuổi. Hiện tại yêu cầu chỉ là, thứ nhất lập tức thả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, thứ hai không truy cứu chuyện cướp pháp trường lần này. Chỉ có hai chuyện này mà thôi, nhưng ta muốn ngươi phải lập tức hạ lệnh. Sau khi lệnh đến người thả, ta mới bỏ cung và tên của ta xuống. Hãy nhớ, ta đã không phải là một người mười bảy tuổi nữa.

Thái Kinh ngập ngừng nói:

- Ta làm sao biết một khi thả người, ngươi có theo ước định để cung tên xuống hay không? Không bằng…

Vương Tiểu Thạch đã không muốn nhiều lời:

- Ngươi cứ kéo dài thử xem, dù sao ta cũng rất mệt rồi, rất mệt rất mệt rất mệt rồi… làm xong mấy chuyện này, e rằng còn phải hao tốn rất nhiều thời gian, lỡ may tay ta mềm, ngón tay mỏi, như vậy mũi tên này sẽ phải bắn đi.

Thái Kinh lại dùng đầu lưỡi liếʍ mồ hôi hột trên chóp mũi (lưỡi của hắn lại rất dài), kiên quyết nói:

- Được, ta bảo người đi thả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, lại hạ lệnh không truy cứu chuyện hôm nay. Nhưng mà, đi lại Phá Bản môn và pháp trường rất mất thời gian, ta không bảo đảm nhất định sẽ kịp. Khi đó ngươi đừng trách tội lên đầu ta, mượn cớ nuốt lời…

Ánh mắt Vương Tiểu Thạch sáng lên, cắt lời:

- Kịp. Chỉ có điều, ngươi phái thủ hạ của ngươi đi, ta làm sao biết mệnh lệnh của ngươi có thật sự truyền đến hay không? Người có phải thật sự thả người hay không? Lỡ may ngươi chỉ ở đây nói suông, lại gϊếŧ chết các lộ huynh đệ, hoặc bắt sống trở lại uy hϊếp ta, vậy chuyện buôn bán này không phải ta bị lỗ vốn sao?

Thái Kinh gian xảo nói:

- Vậy ngươi muốn làm sao? Cũng không thể áp giải ta đến đó chứ? Sợ khi đến được thì nơi đó chỉ còn lại đầu người và máu.

Vương Tiểu Thạch càng gian xảo hơn hắn, cười nói:

- Ta có biện pháp.

Thái Kinh ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện này ngươi cũng có biện pháp?

Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại:

- Ngươi phải phái hai thân tín, ít nhất thủ hạ của ngươi phải tin tưởng lời của bọn họ chính là mệnh lệnh của ngươi, hơn nữa ngươi còn phải tự mình hạ thủ lệnh.

Thái Kinh biết đã không còn đường mặc cả:

- Chuyện này có thể.

Hắn chờ đối phương nói tiếp.

Quả nhiên Vương Tiểu Thạch nói tiếp:

- Có điều thuộc hạ của ngươi, ta không tin được, hai vị ở đây sẽ đi theo thuộc hạ của ngươi để giám sát.

Người hắn nói đến đương nhiên là “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu và “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà.

Thái Kinh ngạc nhiên nói:

- Ngươi sai bọn họ đi… một mình ngươi ở lại đây?

Nơi này đã sớm có đại quân bao vây trùng trùng, địch thủ như mây, lúc này Vương Tiểu Thạch lại muốn phái người bên cạnh mình đi làm việc, nếu không phải gan lớn kinh người, hoàn toàn không để thủ hạ cao nhân của tướng gia vào mắt, vậy thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi.

Vương Tiểu Thạch chỉ cười không đáp, hỏi lại:

- Ngươi phái người nào đi truyền lệnh?

Thái Kinh trầm ngâm một lúc, sau đó nói:

- Ta phái Khuất Hoàn và Lê Tỉnh Đường…

Lời còn chưa dứt, Vương Tiểu Thạch đã cắt ngang:

- Không được, bọn họ còn chưa đủ gánh vác trọng trách này… Lỡ may thủ hạ của ngươi tại Phá Bản môn và pháp trường không giữ lời, không chịu dừng tay, ta đã không cứu được người, ngươi cũng không giữ được mạng, mọi người đều không có kết quả tốt. Tốt nhất ngươi nên đổi người khác.

Lê Tỉnh Đường giận đến mặt mũi trắng bệch:

- Vương Tiểu Thạch, ngươi…

Mặt Khuất Hoàn càng đỏ lên:

- Ngươi đừng hϊếp người quá đáng!

Thái Kinh ngẫm nghĩ cũng cảm thấy đúng, liền nói:

- Ta phái con trai ta là Du nhi đến đó…

Vương Tiểu Thạch lại cắt lời:

- Tốt nhất là hơn hai người, để có phân lương.

Thái Kinh biết Vương Tiểu Thạch đã sớm thăm dò trong trong ngoài ngoài biệt thự Biệt Dã, đành cắn răng nói:

- Được, ta sẽ phái cả Thiều nhi và Tiêu nhi đi truyền lệnh.

Vương Tiểu Thạch lại nói:

- Như vậy vẫn chưa đủ.

Thái Kinh tức giận nói:

- Như vậy còn chưa hài lòng? Chẳng lẽ ngươi muốn nhân cơ hội điều cao thủ nơi này như Nhất Gia, Thiên Hạ Đệ Thất đi sao? Như vậy chẳng phải là đặt an nguy của ta vào tuyệt cảnh sao? Chuyện này không được, làm như ta dễ lừa dễ gạt lắm sao?

Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên không phải. Cho dù ngươi muốn điều động bọn họ, ta cũng không chịu. Ta làm sao biết không phải ngươi phái những cao thủ hạng nhất này đi tàn sát các huynh đệ của ta?

Thái Kinh ngạc nhiên nói:

- Vậy ngươi muốn ta phái người nào đi?

Vương Tiểu Thạch nói từng chữ từng câu:

- Tứ Đại Danh Bổ.

Thái Kinh ngẩn ra một trận, lúc này mới hiểu được, vì sao sáng nay Tứ Đại Danh Bổ vẫn luôn lảng vảng trước biệt thự của mình không chịu rời đi.

Vương Tiểu Thạch bổ sung:

- Ta chọn bọn họ, bởi vì bọn họ chính trực thanh liêm. Nếu như ngươi tìm tâm phúc nanh vuốt của mình đi hạ lệnh dừng tay thả người, cho dù thủ hạ của ngươi nghe lệnh, huynh đệ của ta cũng chưa chắc sẽ dừng tay, đúng không?

Sắc mặt Thái Kinh xanh mét, đến lúc này hắn mới hiểu được bố trí này chặt chẽ đến đâu, quả là lo xa nghĩ rộng, hơn nữa còn hiểu rõ kế hoạch và sắp xếp của mình như lòng bàn tay. Hiện giờ hắn chỉ không hiểu một chuyện.

Sau khi tất cả được giải quyết, Vương Tiểu Thạch làm thế nào để sống sót rời khỏi biệt thự Biệt Dã.

Vương Tiểu Thạch tiếp tục nói rõ:

- Trước khi ta lẻn vào mới phát hiện Tứ Đại Danh Bổ đang ở bên ngoài, chắc là bọn họ muốn bảo vệ ngươi khỏi bị thương tổn, vì vậy mới canh giữ ngoài cửa? Ngươi đúng là có mặt mũi thật, ngay cả Tứ Đại Danh Bổ cũng làm hộ vệ cho ngươi.

Thái Kinh cười lạnh, hỏi ngược lại:

- Tứ Đại Danh Bổ không cần cả bốn người đều đi chuyến này chứ? Nên lưu lại hai người để bảo vệ cho ngươi.

Vương Tiểu Thạch lập tức giải thích:

- Ai, đừng nói như thế. Bọn họ là bộ khoái, còn ta có là gì đâu? Lúc này ngay cả ngươi cũng dám đắc tội, ta bị bắt chính là tử tù, chống lại chính là khâm phạm, chạy trốn chính là đào phạm. Có điều, chuyện thông báo cho pháp trường và Phá Bản môn, chỉ Truy Mệnh và Lãnh Huyết đi là được. Truy Mệnh cước trình nhanh, Lãnh Huyết sức lực đủ. Chuyện này đã không thể chậm, mau hạ lệnh đi. Tay của ta đã bắt đầu tê dại rồi.

Thái Kinh trong lòng bất phẫn, nhưng một câu cuối cùng của Vương Tiểu Thạch vẫn khiến hắn động phách kinh tâm.

- Được, được, được, ngươi giữ, ta cũng giữ. Ta sẽ lập tức ở đây viết một thủ dụ, lại truyền hai khuyển tử và hai vị Danh Bổ đi làm, như vậy… ngươi yên tâm rồi chứ?

Sau đó hắn lại căm phẫn nói:

- Ta biết rồi. Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi. Ta rõ rồi. Hóa ra chuyện là như vậy.

Vương Tiểu Thạch không hỏi hắn biết, hắn hiểu, hắn rõ chuyện gì.

Hắn biết nếu như Thái Kinh muốn nói thì nhất định sẽ nói, còn nếu không nói thì có hỏi cũng vô dụng.

Quả nhiên Thái Kinh lẩm bẩm nói:

- Chuyện này… chắc hẳn đã tốn nhiều tâm huyết của Gia Cát tiên sinh chứ…

Thêm Bình Luận