Triệu đại lão gia thực sự không nghĩ tới một chuyện vui diễn ra tốt như vậy, trước sau không có sóng gió, đến cuối cùng lại xảy ra việc này, trưởng nữ hai chi bị bệnh, đầu sỏ gây nên lại là tam nữ nhi theo hắn biết từ nhỏ đã nhu thuận, hướng trên mặt hắn đánh một cái tát làm sao hắn chịu nổi, đồng thời lại sinh ra vài phần may mắn việc này không bị vạch trần trước mặt khách, bảo toàn mặt mũi Định Quốc Công phủ.
Là chủ gia đình, lại là người bên thiên tử, công sự bạn rộn không cần nói cũng biết, đối với chuyện trong nhà cũng không để ý nhiều lắm, cũng may Diệp thị hiền lành, lại có mẫu thân ở đây duy trì bên trong thái bình, cũng chỉ có Triệu Văn Uyển kiêu căng ương ngạnh làm hắn đau đầu, nhóm nữ nhân ngẫu nhiên tranh đấu hắn sẽ không để trong lòng, lại không nghĩ đến lần này sẽ xảy ra việc lớn như vậy, cũng dám điều hương hại người!
Nguyên bản là lo lắng nhất là cái kia, cố tình cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, lấy đại cục làm trọng, mà Triệu Văn Huyên hắn luôn luôn xem trọng lại… Ở Minh Nhứ Uyển mẫu thân cơn tức vẫn chưa tiêu tan đem chuyện hai nữ nhi như thế nào tranh chấp tỉ mỉ nói cho hắn nghe xong, lời nói trong lúc đó đối với hắn giống như ngầm trách móc --- Hạ di nương mỹ mạo nhu nhược, tính tình dịu dàng, Triệu lão gia lại là đại nam tử khí phách hăng hái, trong nội tâm có vài phần ôm ấp tình cảm yêu quý bảo vệ kẻ yếu, Hạ di nương nhã nhặn nhu nhược có thể kí©h thí©ɧ khí khái trong nội tâm hắn, hơn nữa nàng cũng không cậy được cưng chiều mà kiêu, chuyện ngẫu nhiên gây ra chọc lão phu nhân đều là việc có nguyên nhân, hắn chỉ cảm thấy cho dù đối với hai mẹ con họ cưng chiều một chút, cũng không đưa tới bên trong rối loạn.
Nhưng lời mẫu thân nói…
Tựa hồ ngần trách hắn đối với Hạ di nương quá mức thiên vị cưng chiều, ngược lại làm cho Diệp thị là mẹ cả có kiêng nể, rất nhiều việc cũng không trách móc trông nom tốt được, đến nỗi để cho Hạ di nương tuổi càng lớn càng kiêu căng, xem đem nữ nhi dạy thành cái dạng gì.
Triệu Văn Huyên gần như là y theo khuôn mẫu Hạ di nương, một lời nói cử chỉ, không khó nhìn ra dụng tâm Hạ di nương trên người nàng, nguyên bản đứa nhỏ nhất mực ôn nhu như thế nào lại sinh ra tâm tư không đứng đắn này, khó tránh khỏi không để cho người ta suy đoán.
Triệu lão phu nhân một phen lời nói sắc bén làm cho Triệu lão gia mồ hôi lạnh đầm đìa, nghĩ lại việc làm của mình, cũng thầm hiểu trong đó lợi hại, thầm hạ quyết tâm không thể lại đối với Hạ di nương che giấu mà kiêu căng.
Từ Minh Nhứ Uyển đi ra. Nghĩ đến Triệu Văn Uyển bị ủy khuất, Triệu lão gia bất tri bất giác đi đến Trúc Tương Phi Uyển, không nghĩ tới lại tình cờ gặp Hạ di nương, người sau nhìn thấy hắn liền hai nước mắt lưng tròng mà một phen tố cáo nói, ngôn ngữ trong lúc đó rõ ràng ngầm đem sai lầm hướng trên đầu Triệu Văn Uyển, tô son trát phấn thành hiểu lầm. Nếu là lời này ở trước khi lão phu nhân nói, Triệu lão gia không chừng sẽ tin, lúc này nghe xong lại thêm một phen căm tức --- Triệu Văn Huyên phạm sai lầm, mẫu thân tự mình phạt đi Tây Sơn cấm đoán một tháng, Hạ di nương không đi chỗ nữ nhi dạy dỗ thật tốt, ngược lại chạy đến Trúc Tương Phi Uyển này là có ý gì, có nương như vậy sao?
Cán cân trong lòng Triệu đại lão gia nghiêng nghiêm trọng, giận nàng anh anh khóc, nói vài câu trách cứ Hạ di nương, ngược lại đi vào bên trong.
Bên trong uyển, Triệu Văn Uyển đang bị Bảo Thiền ấn rịt thuốc dán lại, nhìn thấy Triệu lão gia hơi hơi sửng sốt, lập tức muốn đứng dậy vấn an, bị Triệu lão gia một phen đè xuống “Được rồi, nhà riêng không tất yếu nhiều lễ nghi như vậy, nhưng còn có chỗ nào không thoải mái?”
Triệu Văn Uyển tức cười, lời này nói ra, giống như người yêu nhất chú ý cấp bậc lễ nghĩa không phải hắn “Nữ nhi bệnh tương đối nhẹ, đại phu nói qua hai ngày là tốt rồi, phụ thân không cần phải bận tâm.”
Triệu lão gia nhìn Triệu Văn Uyển tính tình trầm ổn, giống như thay da đổi thịt, trong lòng trăm vị lẫn lộn, cẩn thận nghĩ lại lúc trước nàng làm việc ngang ngược
nguyên nhân cũng là muốn hắn chú ý, Thẩm thị mất sớm, Nguyên Lễ lại như vậy, ngược lại không chú ý mà xem nhẹ nàng, tâm tư bản thân chỉ thích nàng lúc nhỏ nhu thuận, khiến cho đứa nhỏ này cùng chính mình càng ngày càng xa cách, có chút hiềm khích.
“Chuyện yến hội lần này ngươi làm được không tồi, hôm nay vào triều có không ít đồng liêu khen ngươi, thậm chí hỏi thăm… Khụ, ngươi nghĩ muốn được thưởng cái gì, phụ thân sẽ cân nhắc.” Triệu lão gia chống lại ánh mắt sáng rõ rực rỡ mang vẻ hơi hoài nghi, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhớ tới bản thân trước đây đối với Triệu Văn Uyển…Tựa hồ cũng chỉ có lạnh nhạt, nghĩ khen thưởng vân vân vẫn là lần đầu tiên, trong lòng Triệu lão gia không khỏi suy nghĩ bản thân thân làm phụ thân mà giống như cha dượng, không được tự nhiên mà sờ sờ cái mũi nói “Ngươi sau này cũng có thể như vậy, phụ thân liền an tâm.”
Triệu Văn Uyển co rút khóe miệng, nghe như thế nào giống như là lãnh đạo cổ vũ cấp dưới, ý tứ tiếp tục cố lên? Chính là trên mặt còn phải bày ra thần sắc đứng đắn, mặt lộ vẻ áy náy “Trước kia là Văn Uyển không hiểu chuyện làm cho phụ thân lo lắng, sau này sẽ không.”
Nhìn Triệu Văn Uyển như vậy, Triệu lão gia không phải là không vui mừng, trong lòng vì Triệu Văn Huyên làm cho tức giận cũng tiêu tan không ít, chính là cùng đại nữ nhi ở chung vẫn có vài phần mới lạ, dặn nàng nghỉ ngơi thật tốt, làm cho người hầu đi khố phòng lĩnh không ít vàng bạc nữ trang để nàng chọn lựa phần thưởng, liền rời đi.
Triệu Văn Uyển ngắm nghía cây trâm vàng khảm ngọc, cũng chỉ chọn một đồ như vậy, nàng được thưởng cũng không tham nhiều, như vậy càng để lại ấn tượng tốt trong lòng Triệu lão gia. Bỗng dưng nhận thấy một tầm mắt sắc bén, Triệu Văn Uyển quay đầu nhìn lại, liền thấy được Hạ di nương đứng trước cửa khuôn mặt đen lại.
Khách ít đến nha. Triệu Văn Uyển khóe miệng mỉm cười, đối với Khởi Lan nói “Không nhìn thấy Hạ di nương đến đây sao, nhanh chóng đi pha trà nóng, bên ngoài trời lạnh di nương vẻ mặt đều trắng bệch rồi.” Hiển nhiên là từ đầu đã biết nàng ở bên ngoài từ lâu, cũng là chờ Triệu lão gia rời đi mới tiến vào, sợ là có việc yêu cầu bản thân.
Hạ di nương cắn môi, thật là tức giận, nhìn bộ dáng Triệu Văn Uyển rõ ràng là không có việc gì, lại tự nhiên được một hàng ưu đãi, nếu không phải nàng ở trước mặt lão phu nhân lộng bàn thị phi, Văn Huyên cũng không đến mức bị phạt đi Tây Sơn cấm đoán khoảng một tháng, Tây Sơn kia cái gì đều không có, ngày ngày kham khổ, Văn Huyên chưa từng chịu khổ như vậy!
Cảm thấy oán hận, chính là trên mặt cũng không biểu lộ, nàng trước sau ở chỗ lão phu nhân cùng Triệu lão gia chạm vào vách tường, hiện giờ có thể xoay chuyển cục diện…Cũng chỉ có Triệu Văn Uyển, Hạ di nương trong lòng một phen điều tiết, mang ý cười vài phần lấy lòng đến gần nói “Văn Huyên, di nương đến là có cái yêu cầu quá đáng, Văn Huyên cùng ngươi tốt như vậy, di nương cũng chỉ có thể cầu ngươi.”
“Là vì chuyện hương liệu mà đến.” Triệu Văn Uyển tiếp nhận câu chuyện, nhíu lại mày làm bộ như đau lòng, lớn tiếng dọa người nói “Di nương cũng nói Văn Huyên cùng ta thân thiết nhất, tại sao có thể làm hại ta như vậy?”
“…” Hạ di nương cổ họng nhất thời nghẹn, khẩu khí nghẹn nửa ngày, nhớ kĩ nữ nhi lập tức phải đi chịu tội chỉ phải đành nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nói “Văn Huyên là nhất thời bị quỷ mê tâm hồn mới làm chuyện hàm hồ, di nương thay nàng nhận tội với ngươi, chính là ngươi cũng biết chỗ Tây Sơn kia, Văn Huyên… Chịu không nổi, lão phu nhân hiện tại nghe lời ngươi nhất, di nương cầu ngươi đi giúp Văn Huyên thỉnh cầu, nói không chừng lão phu nhân có thể xử lý nhẹ hơn. Quỳ phạt ở phật đường cũng tốt.”
Tuy là ăn nói khép lép khẩn cầu, Triệu Văn Uyển cũng có thể nhìn ra oán hận trong mắt nàng, nếu thật an phận thủ thường cũng liền thôi, nàng cũng không tin lấy Triệu Văn Huyên một cái đầu gỗ có thể nghĩ ra kế một hòn đá ném hai con chim, sau lưng không thể thiếu lời nói của Hạ di nương.
Vì vậy, Triệu Văn Uyển đối với bộ dạng Hạ di nương khóc sướt mướt, lòng dạ hai ba lần lí do thoái thác lừa dối, tâm càng phát ra không kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng nói “Chỗ Tây Sơn kia Triệu Văn Huyên chịu không nổi, ta thì chịu được? Trước mặt tổ mẫu Văn Huyên một mực chắc chắn là ta gây nên, nếu không lấy ra chứng cứ, lần này đi sẽ là ta, ngươi muốn ta như thế nào niệm tình nghĩa tỷ muội?!”
“Nhưng..” trên mặt Hạ di nương ngượng ngùng, cũng âm thầm nén giận Triệu Văn Huyên xử lý không sạch sẽ, bị Triệu Văn Uyển chất vấn mà nói không ra lời.
“Huống chi hôm nay bị thương cũng không chỉ có ta, còn có Văn Hi muội muội, nàng so với ta còn nghiêm trọng hơn, ngươi bảo ta mở miệng đi cầu chuyện này, đặt Văn Hi muội muội ở chỗ nào, vẫn là thỉnh di nương về đi thôi.” Triệu Văn Uyển phiền muộn ứng phó, hạ lệnh trục khách.
Bảo Thiền vốn là chờ đợi ở một bên, nghe nói như thế, đi lên trước mặt Hạ di nương mời “Hạ di nương, tiểu thư nhà ta nhờ Tam tiểu thư ban tặng cần tĩnh dưỡng, xin mời ngài quay về đi, đừng quấy nhiễu tiểu thư nghỉ ngơi.”
Hạ di nương gặp nha hoàn bên người Triệu Văn Uyển dám nói như vậy, hung hăng trừng mắt đi qua liếc mắt một cái, dư quang thoáng nhìn thấy Triệu Văn Uyển cong lên khóe miệng, oán khí trong lòng sống lại, một phen đẩy ra Bảo Thiền đối diện Triệu Văn Uyển, đơn giản cũng không giả bộ nữa, xé rách mặt nói “Triệu Văn Uyển, ngươi thực sự không lưu tình nể mặt như vậy?”
Triệu Văn Uyển nhíu mày, thêm hứng thú mà nhìn sắc mặt nàng biến đổi “Như thế nào?”
“Ta thật sự cầu ngươi, ngươi lại không đáp ứng, đừng bức ta đi bước đường này?” Hạ di nương lạnh lùng cười, con ngươi lạnh nhạt nhưng lại hàm chứa vài phần như có như không ý tứ uy hϊếp “Chuyện lúc trước ngươi làm nghĩ là thần không biết quỷ không hay sao, lại không nghĩ rằng để cho ta vừa vặn nhìn thấy, hôm nay ngươi nếu đáp ứng yêu cầu của ta, chuyện này ta sẽ không bao giờ..nói nữa, nếu không đáp ứng…chúng ta ai cũng đừng sống khá giả!”
Triệu Văn Uyển nghe xong lại không hiểu ra sao, biểu tình trên mặt cũng là sâu xa, không để lộ cái gì, Triệu Văn Uyển trước kia tìm đường chết nhiều lần, Hạ di nương nói để lộ lại quá ít, nàng hoàn toàn đoán không ra a!
Hạ di nương nhìn thần sắc nàng ngưng xuống, không khỏi có chút tự đắc, hơi một chút khıêυ khí©h nói “Ta nghĩ
ngươi lúc này vẫn là đồng ý ta, đi Minh Nhứ Uyển cầu lão phu nhân nói nói thật tốt, dù sao chuyện này nếu lộ ra ngoài, cho dù lão phu nhân thương yêu ngươi nhất cũng không bảo vệ được ngươi, sợ là lúc đó phạt đi Tây Sơn vẫn là nhẹ. Ta hiện tại dám nói tự nhiên là có chứng cớ, chính là trước kia nhớ kĩ ngươi cùng Văn Huyên tỷ muội tình thâm, vẫn chưa từng để lộ, không nên xé rách mặt, ta cũng không cần phải che giấu. Văn Uyển, ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng.”
“Hạ di nương nói cái gì Văn Uyển một câu cũng không nghe hiểu, cùng ở chỗ này lãng phí thời gian, không bằng di nương đi bồi Văn Huyên nhiều hơn, dù sao cũng cách nhau một tháng, nhất định là gian nan, Bảo Thiền tiễn khách.” Triệu Văn Uyển buông xuống con ngươi, giấu đi gợn sóng đáy mắt, thản nhiên mở miệng nói.
“Ngươi…” Hạ di nương không thể tin trừng mắt nhìn nàng,sau một lúc lâu sắc mặt tái nhợt chuyển hồng, hoàn toàn lạnh lùng “Được, chúng ta liền chờ xem.”
Một lời không hợp, tan rã trong không vui.
Triệu Văn Uyển vuôt vuôt viên ngọc, tâm tư bay xa, theo dáng vẻ Hạ di nương vừa rồi nàng lại không thể tìm ra manh mối lí giải ý tứ của nàng ta, tuy rằng không biết là cái gì nhưng nàng phải tính toán cẩn thận, sau này mới đối phó được.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nàng cũng không tin không đối phó được một cái di nương. Triệu Văn Uyển đôi mắt lạnh lùng, gọi Tuyết Nhạn, sau đó đi thẳng đến Minh Nhứ Uyển.