Chương 39-2

Diệp thị lúc này xem như gặp trở ngại lớn mà té ngã một cái, đón các loại ánh mắt khác thường từ mọi người, hận không thể đem bà vυ" khai ra nàng cùng Triệu Văn Uyển vạch trần việc này đều băm thành tám khối, nhưng nàng không thể lộ ra cái loại thần sắc này, trong mắt chứa lệ nhìn hướng Triệu Hoành Thịnh, chờ đợi Triệu Hoành Thịnh có thể hướng lão thái thái cầu một cái nể tình.

Triệu Hoành Thịnh thần sắc khó chịu biến thành màu đen giống như đông lại thành khối băng, vung tay áo, hừ lạnh một tiếng rời đi. Tam phòng nhìn chuẩn thời cơ mà bỏ đá xuống giếng, vui sướиɠ khi người gặp họa nói người bực này không có phụ đức còn có mặt mũi làm Quốc Công phu nhân, Triệu Hoành Minh ở một bên lôi kéo, mới không nói ra thêm lời nói khó nghe, lão phu nhân tự nhiên là không vui nhìn tam phòng bộ dáng miệng lưỡi sắc bến, không quan tâm tới, chỉ là những lời của nàng nhưng thật ra một nửa lưu lại trong lòng.

Sau đó không ngoài dự liệu của Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Tuyết cùng Triệu Nguyên Tấn nhanh chóng quỳ xuống để van cầu chuyện này, ngay sau đó Triệu Văn Hi lại mắc bệnh thánh mẫu, đỏ hồng vành mắt thay Diệp thị cầu tình, liền đem sai lầm hướng trên người, đem ngày ấy Lục vương gia tới nàng cùng Diệp thị nói một phen, nói là mình trươc va chạm thẩm thẩm.

Triệu Văn Uyển chậc chậc trong lòng hai câu, này xem như là cầu tình, cũng thật là làm trò cho mọi người đem sự việc bản thân nguyên bản “Nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch.” mà rửa sạch. Chuyện tình Lục vương gia ngày ấy vạch trần Triệu Văn Hi nói dối nguyên bản thành đề tài chuyện chê cười trong phủ, Triệu Văn Hi quyết không cho phép trên người có chỗ bẩn, thừa dịp cơ hội lần này đem sự tình ngày ấy một lần nữa sửa soạn, tận lực nói là hiểu lầm, chính là đoán chắc Diệp thị lúc này không dám lại nói lung tung cái gì.

Cuối cùng lão phu nhân niệm tình mọi người cầu tình, làm cho Diệp thị nửa năm hàng đêm đi từ đường đốt nến, sao chép kinh phật ba trăm cuốn, dù sao thân phận chủ nhà của Diệp thị vẫn còn, sắp Trung thu nhất thời rời đi quả thật không ổn, truyền ra lại phá hủy thanh danh Quốc Công phủ, việc trong nhà hưng thịnh, cùng hòa thuận mới là Triệu lão phu nhân muốn nhìn thấy,

Huống hồ Diệp thị một mặt hòa nhã, hôm nay làm như vậy khiến cho người ta dựng đứng sống lưng, vừa đốt nến lại là phạt chép cuốn kinh, nhìn như cũng không nặng, kì thực làm cho Diệp thị trong nửa năm đều không thể đứng lên gây sức ép, thật sự là dọa người đến cực điểm, ngay cả Hạ di nương cũng chưa phạt qua thời gian dài như vậy, đủ để nàng nhớ cả đời.

Trong phủ nhất thời vì việc này mà ồn ào huyên náo, tiếng nghị luận một mảnh.

Hôm sau Triệu lão phu nhân quả thật sai người làm diều con thỏ cấp tặng qua Triệu Văn Hi, làm cho Triệu Văn Hi lại là nước mắt liên tục, chạy đến Minh Nhứ Uyển ghé vào trên đùi lão phu nhân kể lại chuyện trước đây, giống con thỏ trên chiếc diều kia, nhu thuận dịu ngoan, gọi người trìu mến.

Diệp thị bị phạt, không có cách nào khác chủ trì lễ nhận thức người thân của Triệu Văn Hi, liền từ lão phu nhân ra mặt, ở trước đêm Trung thu làm cho đứa nhỏ nhận tổ quy tông, ghi trong gia phả, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này, cũng an ủi Hoành Viễn cùng Văn Phương hai người trên trời.

Triệu Văn Hi thành Nhị tiểu thư Định Quốc Công phủ danh chính ngôn thuận, địa vị không thể so sánh được, khẩn thiết chân thực cảm nhận được cuộc sống xa hoa quý nữ trong kinh, lại còn khó có được giữ được vài phần trấn tĩnh, hiểu được mình trong phủ vẫn là một mình, nhất định phải tìm được chỗ dựa vững chắc, không cần phải nói, lão phu nhân tự nhiên là người được chọn, nàng cũng nhìn ra, tại đây trong phủ, đều phải nghe theo lão phu nhân, vì vậy càng chịu khó đi Minh Nhứ Uyển.

Ngày hôm đó, Triệu Văn Hi mới vừa đi đến, Triệu Văn Uyển theo sau đã bị nha hoàn thỉnh tới Minh Nhứ Uyển, cùng nàng đang đến Minh Nhứ Uyển còn có Tam phòng Từ thị, Triệu lão phu nhân nhìn Tam phòng đến, nhíu đầu lông mày, hiển nhiên là Từ thị không mời mà đến.

Dương ma ma cười cho bọn họ ghế ngồi đã trải đệm, ngồi xuống, lão phu nhân nhìn Triệu Văn Uyển nói “Tổ mẫu gọi ngươi đến, là muốn qua Trung thu, chọn cái ngày hoàng đạo cấp Hi nha đầu lo liệu cái yến hội nhận thức người thân, đối với bên ngoài tuyên bố thân phận Hi nha đầu. Chuyện này tổ mẫu nghĩ muốn giao cho ngươi lo liệu, mẫu thân ngươi ngày thường cũng dạy ngươi không ít phương pháp quản giáo, ngươi sau này lập gia đình cũng muốn tiếp nhận việc như vậy, thừa dịp cơ hội lần này tôi luyện thật tốt,”

“Tổ mẫu, chuyện lớn như vạy…Cháu gái sợ làm không tốt.” Triệu Văn Uyển khiêm tốn lên tiếng khéo léo từ chối.

Tam phòng nghe xong rất là giật mình, nếu không phải người trọng yếu trong phủ, làm sao có tư cách đi xử lý nghi lễ nhận thức người thân, liền giống như đánh giặc bình thường, gϊếŧ địch thắng trận là công trạng, công trạng ở trong triều đình uy vọng cũng cao, tuy rằng không cần gϊếŧ địch nhưng vậy cũng coi như một cái chiến trường.

Nếu lần này nghi lễ Triệu Văn Uyển lo liệu thật tốt, không chỉ có bên trong phủ sẽ xây dựng hình tượng thật tốt, truyền ra bên ngoài cũng vô cùng tốt, bà bà nhà ai lại có khả năng không thích con dâu khéo léo như vậy, lại là nữ nhi gia đình quyền quý trong kinh. Triệu lão phu nhân gần nhất là vì hôn sự Triệu Văn Uyển trải đường, thứ hai là muốn tỷ muội tình cảm trong lúc đó càng thân thiết, vì thế cũng hỏi Triệu Văn Hi “Để cho tỷ tỷ ngươi thay ngươi lo liệu, Hi nha đầu cảm thấy có ổn thỏa.”

Triệu Văn Hi mím môi mà cười “Tỷ tỷ lo liệu, Văn Hi tự nhiên là yên tâm.”

Lão phu nhân gật gật đầu, lại nhìn hướng Triệu Văn Uyển “Mẫu thân ngươi hiện tại bị phạt, chỉ bằng chuyện mấy ngày trước đây cũng không xứng xử lý nghi lễ của muội muội ngươi, ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó Đại cô cô ngươi cũng sẽ trở về, giúp đỡ cùng nhau xử lý công việc, có gì không hiểu có nàng dạy ngươi, không cần lo lắng.”

Triệu Văn Uyển vừa phu Tây Bình Hầu phu nhân muốn tới, trong lòng thật là cao hứng “Tổ mẫu, Đai cô cô muốn tới?”

“Ân, tổ mẫu tin tưởng ngươi nhất định làm tốt.”

Triệu Văn Uyển chống lại tầm mắt tha thiết của nàng, cũng không muốn cô phụ một phen tâm ý của tổ mẫu, liền gật gật đầu coi như trả lời, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Triệu Văn Hi theo vừa mới vừa rồi liền không có biểu tình gì, hình như cảm khái nói “Muội muội có thể trở về nhà là việc tốt, Văn Uyển chắc chắn cho nàng phong cảnh tốt nhất.”

Lão thái thái đem Triệu Văn Uyển kêu đến trước mặt, làm cho nàng ngồi ở bên phải mình, bên trái là Triệu Văn Hi, lão phu nhân trong lòng là vui mừng, hai cái tôn nữ bảo bối, không khỏi mỗi tay nắm lấy một cái, đem hai tay trắng mảnh khảnh đặt cùng một chỗ “Hai tỷ muội các ngươi về sau phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.”

Hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều nhếch miệng vui cười, chỗ ở bên trong Triệu lão phu nhân bội phần vui mừng. Tam phòng nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, cảm thấy được nàng giống như một cái ngoại nhân, thật sự bất công, Diệp thị không thể chủ trì gia sự, còn có nàng làm con dâu thứ ba, lão phu nhân lại đem sự tình giao cho một con nhóc, Triệu Văn Uyển ở trong phủ đích thực là ân nhân Triệu Văn Hi, mang nàng về nhà, giúp nàng nhận thức người thân, hiện giờ muốn xử lý yến hội nhận thức người thân, lão phu nhân chuẩn bị đem sở hữu việc tốt của chi thứ hai đều cho Triệu Văn Uyển hay sao?

Vì thế miệng không suy xét mà nói ra lời nói trong lòng, giọng điệu chua xót “Mẫu thân, ngài cũng cho ta giúp một tay nha, Văn Hi trở về nhà, chi thứ hai cũng không còn người, một cái Uyển nha đầu có thể làm tốt được cái gì, ta đã nghĩ để Văn Hi về sau đi theo ta…”

Từ thị nói cái gì không nói, không nên thời điểm lão phu nhân cao hứng lại chọc lão phu nhân hờn giận, nghĩ đến chi thứ hai, con ngươi lão phu nhân tối sầm lại, đánh gãy lời Từ thị đang hưng trí bừng bừng “Chi thứ hai như thế nào không có người, còn không phải có Hi nha đầu, nói xui như vậy! Ngươi trở về đi, lúc này lão bà tử nghĩ cùng hai cháu gái sống chung một chỗ.”

Từ thị bị nói trên mặt ngượng ngùng, lão phu nhân ý tứ đuổi người đã muốn rõ ràng, một hơi ngăn ở l*иg ngực đang nghĩ muốn nói cái gì, Dương ma ma nhíu lông mày, Tam phòng hôm nay như thế nào lại lằng nhằng, chạy nhanh cười đi ra “Tam phu nhân, lão nô lấy áo choàng đưa cho ngài, bên ngoài trời giá rét, ngài còn uống chén thuốc, thân thể chịu không nổi đông lạnh.”

Từ thị nhanh chóng ngửi ngửi mùi, không cảm thấy được rõ mùi thuốc đông y nha, Dương ma ma làm cho tiểu nha hoàn bưng áo choàng đến trước mặt, Từ thị đành bất đắc dĩ hướng lão phu nhân cáo biệt “Con dâu trước hết trở về, ngày mai lại đến thỉnh an.”

Lão phu nhân khoát tay, để nàng đi rồi. Lão phu nhân lúc này mới buông tay ra, Triệu Văn Hi liền vội vàng theo bàn tay bao trùm của Triệu Văn Uyển rút trở về, con ngươi hiện lên tia lạnh nhạt, Triệu Văn Uyển trên tay còn giữ độ ấm của Triệu Văn Hi, khóe miệng giương lên, bất động thanh sắc cũng đem tay đặt về chỗ cũ.

*****

Tới ngày lễ Trung thu, lão phu nhân đầu tiên là dẫn dắt nữ quyến trong nhà đi Bích Di Hiên tế nguyệt, trên bàn thờ rộng lớn bày đồ cúng tế, dưa hấu được cắt thành hình hoa sen, đặt ở trên đó. Nến đỏ bốc cháy, người cả nhà theo thứ tự bái tế, cuối cùng là lão phu nhân mở ra bánh trung thu đoàn viên, theo thứ tự chia đi xuống, còn thừa ba phần trên đĩa sứ, lẻ loi không ai đi lấy, mọi người đều biết đó là lưu lại cấp vợ chồng chi thứ hai cùng tứ gia.

Triệu Văn Uyển nhận thấy được con ngươi ảm đạm của lão phu nhân dừng ở trên cái đĩa kia, xách đèn l*иg ông già thỏ cố ý ở trước mặt lão phu nhân quơ quơ “Tổ mẫu, ngươi xem cháu gái làm này đẹp mắt không?”

Triệu lão phu nhân bị dời đi chú ý, nhìn trên tay nàng khuôn mẫu giống như đèn l*иg ông già thỏ, dở khốc dở cười “Cũng đều lớn như vậy ngươi còn chơi cái này, nhìn đẹp như vậy, chắc chắn là Nguyên Lễ giúp ngươi vẽ bức tranh này đi?”

Triệu Văn Uyển bị lão phu nhân chọc thủng cũng không thèm để ý, mặt dày tiếp tục vô sỉ nói xạo “Tổ mẫu cũng đừng xem thường cháu gái, bức tranh nhìn đẹp này là cháu gái vẽ a!”

Dứt lời chạy nhanh túm đại ca bên người, Triệu Nguyên Lễ ho nhẹ một tiếng “Khụ, tổ mẫu, thật sự là chính muội muội vẽ ra.” Khó có được đại ca lạnh nhạt trên mặt lộ ra một tia ý cười, nhưng giọng điệu kia…Như thế nào nghe không giống như là nói thật.

Ân, hắn nắm tay người nào đó vẽ tranh, coi như là nàng “tự tay.”

“Nhìn một cái Văn Uyển bị ngươi này đại ca nuông chiều đều nhanh biểu hiện ra rồi, muội muội của ngươi là cái bản lãnh gì, lão thái bà ta còn có thể không biết?” Lão phu nhân híp mắt cười không có khe hở.

Triệu Nguyên Lễ cũng không phản bác, chống lại Triệu Văn Uyển ánh mắt lộ ra cưng chiều sủng nịch, những người khác bên cạnh nghe câu đấy đều vui vẻ hờn trách, đã có người trêu ghẹo “Rõ ràng là lão tổ tông ngài nuông chiều, như thế nào oan uổng Nguyên Lễ.”

“Đúng vậy a, cưng chiều ta nhất không phải chính là tổ mẫu ngài, như thế nào cò oan uổng đại can ha.” Triệu Văn Uyển cũng thuận thế cười ngã vào bên cạnh lão phu nhân, một đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, cười đến tinh quái.

“Ha ha ha ngươi nha…” lão phu nhân cười gõ nhẹ đầu nàng, một bộ dáng không có biện pháp với dáng vẻ tiểu vô lại của nàng, liền Triệu Hoành Thịnh đứng bên cạnh đều không nhịn được dẫn theo vài phần ý cười, năm trước lão phu nhân dù sao vẫn vì Nhị đệ cùng Tứ đệ khổ sở thật lâu, năm nay có Triệu Văn Uyển chọc cười như vậy, lúc này không khí càng phát ra tốt lắm.

Triệu Văn Uyển đem lão phu nhân chọc cao hứng, chuyển tay liền đem đèn l*иg cho Thụy Ca Nhi ánh mắt vẫn ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm tay nàng, người sau chớp mắt to trong suốt, vẻ mặt hưng phấn mà tiếp nhận, không có nhìn thấy Hạ di nương phía sau hắn sắc mặt trầm xuống.

Thụy Ca Nhi kéo Triệu Văn Tuyết cùng nhau, ngoại trừ đại tỷ Triệu Văn Uyển này, hắn cùng tứ tỷ quan hệ cũng không sai, hai người dẫn theo đèn l*иg ông già thỏ ở trong đại sảnh chơi đùa truy đuổi, nhìn mới phù hợp độ tuổi, trong nhà có thanh âm tiểu hài tử chơi đùa càng lộ vẻ sức sống mạnh mẽ.

Lão phu nhân vui cười hớn hở mà nhìn, thầm nghĩ không có gì quan trọng bằng một nhà đoàn viên tốt đẹp mỹ mãn.