“Người này như thế nào nói đi là đi, hôm trước ta còn nghe nàng còn xin phép nghỉ nửa ngày với Lý quản sự, nghe nói muội muội trong nhà đang thêu đồ tân nương, trở về xem, rõ ràng là chuyện vui, sao vừa chuyển trong đầu liền luẩn quẩn mà đi thắt cổ tự tử.” Trong hành lang gấp khúc hạ nhân vội vàng đi lại, nha hoàn thị nữ, vây quanh một đống lớn, châu đầu ghé tai.
Trong viện, một đạo sĩ mặc áo dài màu vàng một tay cầm một cây kiếm gỗ, một tay cầm một cái chuông, trên bàn dài gỗ lê bên trên đặt không ít hoa quả làm đồ cúng, bát hương đốt ba cây hương dài, gặp gió rõ ràng bị tắt, khói trắng bay lên trời, đạo sĩ trong miệng lẩm bẩm, dốc lòng thực hiện.
“Lúc trước ta nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, có hỏi qua, nói là thời điểm làm việc ở Thanh Phong Cư chọc Đại tiểu thư không hài lòng, vẫn nơm nớp lo sợ, sợ bị Đại tiểu thư trừng phạt, các ngươi cũng không phải không biết thủ đoạn của Đại tiểu thư…” Có nha hoàn cùng Đinh Hương cùng phòng yếu ớt lên tiếng, lúc này nhìn đạo sĩ thực hiện, lại nói bổ sung “Đại phu nhân mời đạo sĩ đến thực hiện, nói với bên ngoài là sợ thân thể Đại thiếu gia yếu đuối dính phải tai họa, nhưng mọi người người nào mà không ngầm hiểu là vì Đại tiểu thư tiêu trừ tội ác.”
Người ban đầu lên tiếng lộ ra thần sắc hiểu rõ “Khó trách như thế, haizz, lại nói tiếp Đinh Hương cũng xúi quẩy khó hiểu, một nhà gặp phải như vậy,thật vất vả mới có ít ngày tốt, chính mình lại cắt đứt con đường sống.”
"Đúng vậy a, Đinh Hương cùng chúng ta ngày thường vô cùng tốt, hầu hạ chủ tử cũng tậm tâm hết trách nhiệm, một người thường ngày tốt như vậy lại rơi vào trong tay Đại tiểu thư, nha hoàn mệnh tiện, nhưng cũng quá là chà đạp.” Nha hoàn nói chuyện tuổi còn nhỏ, nói xong mặt lại rơi lệ, nghĩ đến giao tình sâu nặng ngày thường.
Có một cái nha hoàn lớn tuổi chính là âm thầm bấm tay tiểu nha hoàn, ánh mắt liếc qua vừa vặn nhìn thấy Bảo Thiền, Tuyết Nhạn, thấp giọng cảnh cáo nói “Không nghĩ bước theo con đường của Đinh Hương, đem miệng giữ kín một chút, để cho người ta nghe được, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.”
Người sau không phục mà bẹp bẹp miệng, chung quy cũng là sợ, không nói thêm nữa, ngược lại nói với toàn bộ nha hoàn đứng cạnh chờ đại sự cúng bái của đạo sĩ làm xong xin một tấm bùa bình an.
Tuyết Nhạn đảo qua những người đó liếc mắt một cái, kéo Bảo Thiền đang muốn dừng lại nói cái gì, lập tức trở về Trúc Tương Phi Uyển. Gần tới cửa, Bảo Thiền liền nhịn không được “Tuyết Nhạn tỷ cũng nghe được, theo tính tình yếu đuối của Đinh Hương không biết chừng thực sự luẩn quẩn trong lòng mới….lúc này trong phủ đều truyền nói là Đại tiểu thư bức chết người đang sống.”
“Ngươi cũng cho là như thế?” Tuyết Nhạn dừng lại bước chân, hỏi ngược lại.
Bảo Thiền trên mặt ngượng ngùng, nếu là trước kia nàng nhất định sẽ cho là như thế, nhưng trải qua những thời gian qua, có khi nàng xúc động phạm sai lầm, Đại tiểu thư cũng chưa từng lại phạt nàng, nếu dựa theo lời loan truyền của hạ nhân, nàng đã sớm bị đem ra ngoài chết tám trăm lần rồi.
“Đại tiểu thư tuy rằng tính tình có chút …lớn, trước kia cũng từng có chuyện đánh chửi hạ nhân, phần lớn đều là không tuân thủ quy củ chọc giận tiểu thư, ngược lại lúc này, nếu là nói Đại tiểu thư vô duyên vô cớ muốn trừng phạt Đinh Hương, ta là không tin.”
“Cuối cùng cũng không phải là quá ngu ngốc.” Tuyết Nhạn nghe vậy nở nụ cười, lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó đã nhìn thấy người phía sau đang đi đến, vội vàng hành lễ nói “Đại tiểu thư.”
Triệu Văn Uyển được nha hoàn thông báo liền đi đến phòng trước vừa vặn nghe thấy đoạn đối thoại, sắc mặt có chút nguôi giận. Lúc trước Triệu Trung trộm chạy đến xấu hổ nhận sai, nói là chợp mắt một lát, không để ý an toàn của Đinh Hương, để cho người ta hại chết, Triệu Văn Uyển ngược lại trấn an một phen. Diệp thị bên kia thật là độc ác, hành động
lưu loát nhất định là bỏ tiền thuê sát thủ bên ngoài, cho dù Triệu Trung phát hiện, chưa chắc đã cứu được Đinh Hương, mà Triệu Văn Uyển người bên người quá ít, đáng giá tin tưởng lại quá ít, mặc dù nàng có lòng bảo vệ tính mạng Đinh Hương cũng là không đủ sức, tuy nói bị oan uổng bực bội, lại cũng sẽ không vì vậy mà sinh ra oán giận.
Giả sử cho nàng đủ thời gian, chờ nàng đứng vững vàng trên đôi chân của mình, Diệp thị còn dám như hiện giờ làm xằng làm bậy như vậy, hay là vẫn không thay đổi.
Triệu Văn Uyển đi đến cửa, theo bản năng mà đem ánh mắt dừng ở trên người Bảo Thiền một lát, thấy người sau bên tai đỏ bừng mới khó khăn lắm mà buông tha, cảm thấy rất là buồn cười, đối với hai người đi theo bên mình cũng có một phen nhận thức mới.
Đương nhiên không phủ nhận, khi nghe đến câu hỏi ngược lại kia của Tuyết Nhạn chính mình không có đi ra, trong lòng cũng tồn tại một suy nghĩ khác, Bảo Thiền nếu như là không có kiến giải kia, liền không thích hợp ở lại Trúc Tương Phi Uyển.
“Chuyện Đinh Hương là hướng về phía ta, bất quá ta cũng không có sở thích thay người khác chịu tiếng xấu, có người nếu đã dám đem chủ ý đánh trên đầu ta, sẽ không có đạo lý đứng im để cho người ta đánh, việc này mấy ngày nữa có thể sẽ có kết quả, trước đó các người chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là được” Cuối cùng, trong mắt Triệu Văn Uyển nổi lên ánh sáng hưng phấn, một phen công đạo như thế rồi rời đi.
Bảo Thiền bị lưu lại một mình gãi gãi đầu, chưa có hoàn hồn liền nhìn thấy Tuyết Nhạn đi theo Đại tiểu thư rời đi rồi, giật mình sững sờ sau một lúc lâu mới chậm chạp mở miệng vì chính mình phản bác “Ta không có ngu ngốc, chính là không thể hiện ra thông minh mà thôi.”
Sảnh chính, Tây Bình Hầu vì trong quân doanh có việc gấp nên sau khi thọ yến xong liền rời đi, vì đi thực tế nhiều, mà Hạ Tĩnh Viễn đối với chuyện lũ lụt ở Giang Tây có chút quan điểm, dẫn tới Triệu lão gia đem người lưu lại hai ngày, không chịu cho đi, liền cùng Tây Bình Hầu phu nhân ở lại đến khi qua ngày lễ cầu Chức Nữ ban cho khóe tay thêu thùa ( là ngày 7/7 âm lịch) sẽ quay về, có thể bồi lão phu nhân nhiều hơn.
Hai cánh cửa sổ toàn bộ mở rộng, cũng không nhìn rõ trang trí phú quý như thế nào, chỉ thấy ở góc phòng đặt một bình hoa lớn cao bằng nửa thân người hoa văn xanh trắng, màu sắc hoa cỏ trên bình mát mẻ, phong cách cổ xưa ôn hòa. Lại không mất đi linh động quyến rũ. Góc phòng xa xa bố trí mấy chậu băng, mỗi một chỗ lại đứng một nha hoàn, cầm quạt chậm rãi quạt để đưa gió lạnh tản ra.
Đồ ăn hoa quả lạnh đã sắp xếp ngay ngắn, Diệp thị sau khi dẫn nữ quyến ngồi xuống bàn, liền phân phó mang đồ ăn hâm nóng mang lên, để một góc nhỏ có rượu nhẹ và nước hoa quả cho các tiểu thư, cách một tấm bình phong, một góc khác các nam nhân cũng ngồi vây quanh một bàn, uống rượu nói chuyện, rất là hưng trí.
Theo nha hoàn lần lượt bưng thức ăn lên bàn, mọi người nói chuyện liền đυ.ng đũa. Trên bàn thịt gà, thịt vịt, thịt bò món ăn chính thông thường không nói, sơn hào hải vị cũng là không ít, một đĩa nấm mộc nhĩ xào mề vịt, sườn chu ngọt, canh lươn đồng hạt vừng, còn có món nấm hầm xương sườn, vô cùng ngon miệng, mọi người ăn đều vừa lòng.
Một bữa cơm xong, các nam nhân còn chưa tan tiệc, bàn nữ quyến bên kia đã sớm dọn dẹp mang bát đĩa xuống , bày lên trái cây và trà bánh, vây quanh tán gẫu. Hai đứa nhỏ của tiểu cô cô chiếm hai bên người lão phu nhân, không ngờ tuổi còn nhỏ như vậy, lão phu nhân ngày thường không gặp, lúc này cũng là thực sự chiều theo, cầm lấy quả nho một lần đút cho một người.
Lâm Thanh Viện không thể so sánh Lâm Thanh Sương chất phác, lanh lợi giơ lên một múi cam vàng ngọt đút đến bên miệng lão phu nhân, ngọt nào nói “Ngoại tổ mẫu cũng ăn.”
Triệu Văn Uyển ngồi kề bên Thụy Ca Nhi, nhìn cảnh này, vụиɠ ŧяộʍ bấm Thụy Ca Nhi một phen, làm cho người sau nước mắt lưng tròng, nhưng chỉ có thể hướng chỗ tổ mẫu lại gần, rõ ràng cũng chưa có chỗ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm múi cam vàng trong tay Việt nhi, bỗng nhiên lên tiếng nói “Tổ mẫu không thể ăn.”
Một tiếng đột ngột này làm Việt nhi cả kinh làm rơi múi cam vàng trong tay xuống đất, theo đó nhìn lại, là đứa nhỏ của Hạ di nương, ánh mắt ẩn giấu một tia khinh thường, nghĩ hắn là ghen tị bản thân mình được tổ mẫu yêu thương, giọng nói mưu lược nói “Ta cấp tổ mẫu ăn, như thế nào liền không thể ăn.”
Thụy Ca Nhi gấp đến độ vò đầu, túm tay áo Triệu Văn Uyển nói “Đại tỷ nói, cao gì đó không thể ăn mấy thứ này!”
Triệu Văn Uyển ngẩn người, không nghĩ tới trí nhớ Thụy Ca Nhi tốt như vậy, thời điểm lần kia nói hắn còn nhớ kĩ như vậy, xem hai đứa nhỏ giằng co, không thể không lên tiếng nói “Nguyên đại phu nói qua, tổ mẫu quả thật không thích hợp ăn đồ ướp gì đó, trái cây mới hoặc nước trà thì có thể.”
Hai người đều muốn tốt cho lão phu nhân, hơn nữa Triệu Văn Uyển còn đem ra đại phu, Việt nhi sẽ không nói cái gì để mất mặt, ngắt quả nho lột vỏ, trong lòng đem hai người này nhớ kĩ, nhất là nhìn đứa nhỏ được Triệu Văn Uyển hỗ trợ lộ ra khuôn mặt tươi cười, thật sự chướng mắt.
Này cũng chỉ là tiểu nhạc đệm sau bầu không khí có chút đông lạnh, Tây Bình Hầu phu nhân đưa Hạ Tĩnh Viễn đến, làm cho hắn cấp ngoại tổ mẫu biểu diễn màn quyền thuật, cũng làm không khí linh động hơn. Trong sân đủ lớn, Hạ Tĩnh Viễn cũng không ngại ngùng, thể hiện một bộ quyền thuật trong quân doanh uy phong lẫm liệt, đè xuống một chút nhạc đệm vừa rồi.
Mấy cái tiểu hài tử vốn là trong lòng ngoắc ngoắc quấn quấn cũng là nhìn chăm chú không chớt mắt, cảm thấy đại biểu ca thật lợi hại, chờ động tác kết thúc, nhất thời vang lên một mảnh tiếng vỗ tay, nhất là Lâm Thanh Việt, lại đem lòng bàn tay vỗ đỏ, ánh mắt nhìn Hạ Tĩnh Viễn tràn đầy kính trọng ngưỡng mộ.
Cũng không biết có phải hay không đứa nhỏ Lâm Thanh Việt này cùng chính mình xung khắc, mới vừa trong lòng hiện lên dự cảm không tốt, chợt nghe âm thanh của đứa bé nói “Uyển biểu tỷ, đây là đại thẩm nương (là Diệp thị đó) cho ta bùa bình an, nha hoàn đại biểu ca đã chết, nghe nói là cùng ngươi có chút quan hệ, bùa bình an này ta vẫn cảm thấy là đưa cho biểu tỷ thích hợp hơn, tương đối tốt.”
(ức chế quá nên cho ta nói mấy lời: đứa bé này quả thật là lòng dạ hẹp hòi, tí tuổi mà đã nham hiểm thế này, không bằng một góc của bé Thụy Ca Nhi.)
Triệu Văn Uyển nghe vậy nhìn về phía Diệp thị, người sau bộ dáng như là nghe không hiểu, hòa giải nói “Việt nhi tự mình nhận thôi, người trong phủ mỗi người đều có, Uyển biểu tỷ ngươi tự nhiên là cũng có.”
“Cùng ta có quan hệ? Là có quan hệ như thế nào.?” Triệu Văn Uyển lành lạnh xẹt qua, tầm mắt trở về trên người Việt nhi, tự nhận là ôn hòa hỏi han.
Không ngờ Việt nhi bộ dáng như thấy yêu quái rụt lui về sau, ngập ngừng mà nói “Bọn họ đều nói là ngươi…ngươi bức chết nàng.”
Triệu Văn Uyển vốn là muốn đè nén vài phần, gặp không ai cảm kích, lúc này mới thu lại ý cười, đảo qua từng vẻ mặt không giống nhau của mọi người, ngoại trừ lão phu nhân cùng Tây Bình Hầu phu nhân lộ vẻ mặt không thể ngờ, những người khác cũng là tâm tư nghi ngờ.
“Bọn hạ nhân nói luyên thuyên phá hư quy củ, nên trừng trị, Việt nhi thân là chủ tử, không phân biệt thị phi, không có chứng cứ lại tra hỏi biểu tỷ ta để trách cứ, đây là gia giáo của Lâm phủ.”
Triệu Văn Uyển cười nhạo, nhất thời đảo qua vẻ mặt Lâm phu nhân âm tình bất định, dáng vẻ tùy ý.
Lâm phu nhân bởi vì trước đó vài ngày bị lão phu nhân răn dạy, không dám lại ở bên ngoài chỉ trích Triệu Văn Uyển, đành phải buồn bực nghẹn trong cổ họng.
“Ngươi” Việt nhi càng là khó thở, càng nói càng không ra lời, lộ ra khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng trừng mắt nhìn Triệu Văn Uyển.
“Ngươi nói chứng cứ, nếu ta nói ta chính là chứng cứ đâu?”
Trong góc phòng giọng nam trầm thấp bỗng nhiên lên tiếng, sau đó một đạo tầm mắt sắc bén nhìn Triệu Văn Uyển, đúng là không nhìn được bộ dạng đắc ý của nàng.
Tây Bình Hầu phu nhân nhíu lại mày, đối với đứa con nhẹ giọng mệnh lệnh “Ngồi xuống.”
Hạ Tĩnh Viễn tựa hồ không kìm nén được tức giận, lần trước nguyên do bởi vì mẫu thân, mới không mở miệng nói lời công đạo, Huyên biểu muội còn bị Triệu Văn Uyển cấp đẩy ngã đâu! Lúc này lại coi thường một cái mạng người, hắn thực không nhìn được.
Người này tính tình giống Tây Bình Hầu, vả lại lớn lên trong quân doanh, tính tình thẳng thắn, lại hăng hái yêu thích bênh vực kẻ yếu. Bảo hắn nhìn cô gái nhu nhược đáng thương bị Uyển biểu muội đe dọa thành oan hồn, lúc này sao có thể mặc kệ.
Triệu Văn Uyển cũng không dự đoán được người này lại ra mặt, lại nghe hắn nói chứng cứ, càng thêm rõ ràng, trên mặt cũng không biểu hiện gì, không cam chịu yếu thế mà đối diện, chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Đinh Hương tận tâm hầu hạ chủ tử, biểu muội ngươi lại bụng dạ hẹp hòi, cho là quyến rũ chủ tử, lén uy hϊếp đe dọa, còn phát ngôn bừa bãi nói là có biện pháp trừng trị. Tuy nói là một nha hoàn, nhưng cũng là một mạng người, ngươi bức người ta chết, sao có thể thờ ơ như vậy, nên nói ngươi là lãnh huyết làm cho người ta ghê sợ đâu, hoặc bình thường vốn là một bộ mặt làm người ta ghê tởm!” Hạ Tĩnh Viễn đứng lên, đối diện Triệu Văn Uyển, thân thể cao lớn thật có mười phần áp bách, mặt ẩn ẩn tức giận nói.
(ta nói này, tên này ngu ngốc thì có. Thực sự thì cũng k ghét nhưng hơi bị ức chế)
Triệu Văn Uyển nghe xong đoán là việc hôm đấy nàng làm bị người bắt gặp, chỉ vì việc này mà không phân biệt tốt xấu quở trách, làm nàng nổi lên tức giận, hơn nữa Hạ Tĩnh Viễn người này trong kịch bản nhiều lần hãm hại nàng. Dư quang liếc qua Diệp thị thần sắc vụиɠ ŧяộʍ đắc ý, ánh mắt buồn bã, lập tức nói “Được, ngươi đã cảm thấy sự việc có kì lạ, ta cũng không muốn gánh oan uổng này, vậy thì để cho chính Đinh Hương nói ra là ai đã hại chết nàng đi”
Dứt lời phớt tay áo rời đi, để lại Diệp thị khó hiểu cùng không hiểu sao kinh hãi.