Sự việc xảy ra đột ngột, kết thúc cũng nhanh chóng. Chuyện thế thân thay Triệu Nguyên Tấn vào quân doanh từ Lục vương gia và Triệu gia liên thủ áp chế, chủ yếu là lấy lại giấy viết thư có quan ấn là có chút mất thời gian, cuối cùng may mắn Cố Cảnh Hành ngăn lại người có ý xấu muốn mật báo, giấy viết thư có quan ấn của Triệu đại lão gia vừa đến kinh thành liền chuyển cho Triệu gia, tiêu hủy chứng cứ.
Tộc trưởng suy nghĩ cho thanh danh Định Quốc Công phủ, vừa mới hưu phu nhân tam phòng, che đậy chuyện xấu của đương gia chủ mẫu, từ tộc trưởng làm chủ, đem Diệp thị giam cầm trong phật đường, tụng kinh niệm phật chuộc tội, suốt đời không được bước ra khỏi phật đường nửa bước.
Ngày Diệp thị bị đưa đến phật đường, Triệu Nguyên Tấn vừa lúc tỉnh lại, chính là ngơ ngơ ngốc ngốc thành ngu, chỉ số thông minh quay về đứa trẻ, Diệp thị thất thanh khóc rống, cuối cùng hô một tiếng món nợ nghiệt ngã. Tự nhiên Đại lão gia tâm tư cứng rắn, đem Triệu Nguyên Tấn suốt đêm đưa về quân doanh, chỉ là lần này, Triệu Nguyên Tấn sợ là ngay cả trốn cũng không được.
Định Quốc Công phủ một hồi tai họa tiêu tan, tất cả mọi người có chút thở nhẹ, lão phu nhân ở ngày thứ hai sau khi sự tình kết thúc tỉnh lại, Triệu Văn Uyển canh giữ đem mọi chuyện nói xong, đương nhiên quan trọng nhất là lấy gia đình đều không có chuyện gì trấn an lão phu nhân.
Trải qua lên lên xuống xuống, Triệu lão phu nhân nỗi lòng cũng có chút không yên, nghe xong Triệu Văn Uyển nói, liên tục nói vài tiếng “không có việc gì là tốt”, mới thả lỏng an tâm ngủ say, từ khi hôn mê mày vẫn nhăn rốt cuộc thả lỏng, để xuống tảng đá trong lòng.
Từ thị bị hưu rời đi, Diệp thị bị giam trong phật đường, lão phu nhân thân mình chưa tốt, chuyện bên trong Định Quốc Công phủ liền tạm thời rơi xuống trên vai Lãnh thị, nhưng thật ra trước đó có giúp Diệp thị xử lý, xử lý cũng bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Ngày đó, bà tử nha hoàn phạm vào chuyện đó đều đưa đến thôn trang, trong đó còn có Tôn ma ma, trên người vết thương chưa lành, suy yếu khập khiễng đi cuối cùng.
Cửa sau dừng một chiếc xe ngựa, áp giải người đẩy lên trên, đều vào bên trong. Xe ngựa từ từ đi về phía trước, cũng không phải đi hướng thôn trang, mà là đi đến chỗ vách núi, mã phu cong lên cười, rút ra chùy thủ, mắt thấy xe ngựa sắp chạy đến gần vách núi, người nọ hung hăng đem chùy thủ đâm vào bụng con ngựa, con ngựa bị đau, xa phu lập tức nhảy xuống, con ngựa lại điên cuồng lao về phía trước, Tôn ma ma vén rèm lên nhìn thấy tình huống như vậy kinh ngạc hét lên, rất nhanh liền rơi xuống vách núi, chỉ có một tiếng “Tứ phu nhân, lão nô thay ngươi làm nhiều chuyện như vậy, tâm thật độc ác a!”
Bên này mã phu trở về phụng mệnh, một bên lộ ra kinh hoảng nghiêng nghiêng ngả ngả hô gặp đạo tặc, xe ngựa bất hạnh rơi xuống vách núi, Lãnh thị hiện tại tiếp quản quản qia tự nhiên là hỏi một tiếng, lập tức rất nhanh xử lý việc này, chết chẳng qua là một đám hạ nhân phạm tội, tự nhiên không có nhiều người chú ý.
Ban đêm, Lãnh thị nằm trên nhuyễn tháp, Bích Dung ở bên cạnh đấm chân, a dua nói “Chúc mừng phu nhân ngài cầm quyền Quốc Công phủ.”
Lãnh thị khuôn mặt như trước lạnh lùng, cũng là mịt mờ một tia đắc ý “Nếu không phải Tôn ma ma biết quá nhiều, nàng nói thật là người tài. Chu toàn châm ngòi li gián giữa Diệp thị và Từ thị, nhưng hôm nay sẽ không biết người kia là người của ta.”
Bích Dung nuốt nước miếng, tay đấm dừng một chút, bản thân biết cũng không ít, đối với hầu hạ Lãnh thị có một tia sợ hãi. Còn chưa vào Quốc Công phủ, Tứ phu nhân đã sắp xếp Tôn ma ma bên người Diệp thị, có thể thấy được đã sớm có tính toán, lúc sau lại phân phó Tôn ma ma châm ngòi Từ thị, Diệp thị, một mũi tên trúng hai đích tố giác hai người, có thể nói từng bước tính kế, mà ngay cả chuyện Tứ gia hại Triệu Nguyên Lễ cũng là Lãnh thị cố ý làm, nếu không phải Tứ gia đột ngột về phủ thừa nhận chuyện năm đó, hung thủ độc hại Triệu Nguyên Lễ liền dừng ở trên người Lãnh thị, mà Lãnh đại gia từ hai năm chết nhiễm bệnh chết đi không người đối chứng, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, chiêu này của Lãnh thị đều chiếm được hạ nhân toàn bộ phủ thậm chí lão phu nhân thừa nhận.
Lãnh thị thản nhiên mở mắt, con ngươi thâm thúy, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn Bích Dung nói “Theo ta từ khi bên ngoài phiêu bạc với Tứ gia, ngươi cũng theo bên cạnh hầu hạ ta, ta biết ngươi thận trọng, chỉ cần ngươi thành thật đi theo ta, đến tuổi ta liền gả ngươi cho gia đình quan lại.”
Bích Dung phục hồi tinh thần lại liên tục tạ ơn “Nô tỳ tạ ơn Tứ phu nhân.”
Trùng hợp lúc này Tứ gia vào phòng, Bích Dung rất tinh ý đứng dậy cáo lui, Lãnh thị thay đổi một bộ dạng nhu tình, chân thành tiến lên “Tứ gia ngài đã trở về.” Nàng thay Tứ gia cởϊ áσ ngoài, Triệu Hoành Thế nhìn nàng ôn nhu động lòng người, cánh tay vòng qua, liền ôm eo nhỏ Lãnh thị “Vất vả nàng gánh vác Quốc Công phủ.”
Lãnh thị lương thiện hiểu ý người nói một câu “Vì Tứ gia, thϊếp thân khổ hơn nữa cũng không thấy mệt.” Nói xong liền ôm lấy cổ Triệu Hoành Thế, bốn mắt nhìn nhau, dịu dàng thắm thiết, chỉ có ống tay áo chảy xuống lộ ra vết sẹo dữ tợn, thật dài uốn lượn.