Một hồi mưa xuân qua đi, hoa cỏ trong đình viện đều mọc một tầng trồi non xanh biếc, trong Minh Nhứ Uyển trồng cây hải đường đang ra nụ hoa mới, tô điểm đầu cành, xấu hổ chờ nở.
Trong phòng thường truyền ra tiếng leng keng nhỏ, kèm theo tiếng cười của lão phu nhân, không khí hài hòa. Triệu Văn Uyển sai thợ thủ công theo bản vẽ nàng đưa làm không ít đồ chơi trẻ con, sáng sớm chạy đến Minh Nhứ Uyển, nghĩ muốn còn đứa bé con chơi, thuận đường thay tổ mẫu chăm sóc một chút. Mà tiểu tử kia giống như đối với ai cũng không có hứng thú, chịu mở mắt nhìn hai cái đã là nể tình, khiến Triệu Văn Uyển cảm thấy có chút thất bại.
Hai người qua lại giống như diễn xiếc khiến lão phu nhân không nhịn được cười. Thiên Tiên cùng đến với Triệu Văn Uyển đãi ngộ lại hoàn toàn khác nhau, tròng mắt đen nháy của tiểu tử kia đi theo bóng dáng Thiên Tiên di động, hiển nhiên là rất thích con chim này, cố tình Thiên Tiên ăn một lần mệt ở trên tay hắn, bị vặt qua lông đuôi, lại không dám bay xuống, thủy chung vẫn duy trì khoảng cách an toàn nhất định.
Bên này đang đùa với đứa bé hoặc bị đứa bé đùa chơi, chợt nghe hạ nhân truyền báo nói Từ thị đến từ biệt. Triệu Văn Uyển nghe vậy nhíu mày, đem tiểu hài tử giao cho Cổ ma ma đi vào phòng trong, dù sao Từ thị là người hại Vinh Xuân di nương, mục đích là đứa nhỏ này, Triệu Văn Uyển một chút đều không muốn nàng thấy.
Triệu lão phu nhân sắc mặt cũng khó coi, đối với người con dâu này nàng từ trước đã không vừa lòng, vốn nghĩ có thể an phận mà sống, lại cứ một lần so với một lần vô lý. Nghe nói sáng sớm hôm nay lại đi đến thư phòng Tam gia khóc lóc cầu xin, may mắn lão Tam lúc này thật sự hạ quyết tâm viết hưu thư, loại con dâu này Quốc Công phủ là không dám giữ lại. Từ gia bên kia đoán là đã nhận được tin tức, Từ lão thái thái nghĩ cũng là không muốn xấu hổ cầu tình thay Từ thị.
“Để người tiến vào đi.” Triệu lão phu nhân xoa nhẹ cái trán, mở miệng nói. Có thể bình yên đi là tốt nhất, không được, cũng đừng trách lão bà từ không nể mặt, lần nữa tha thứ chỉ làm cho gia đình không yên.
“Lão phu nhân.” Từ thị vào cửa trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt chưa khô, ánh mắt sưng đỏ, không dám lại gọi mẫu thân, đoán là lão phu nhân coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, lấy khăn tay lau, tận lực giả bộ hiền lương, không biết là ở trong mắt người đang ngồi đều là trong lòng rõ ràng lại ghét bỏ.
“Nên đi, lão Tam cũng nói rõ ràng với ngươi. Nhiều năm trôi qua như vậy lão bà tử ta tự nhận đối xử với ngươi cũng không quá khắt khe, về sau chính mình bảo trọng.” Triệu lão phu nhân thở dài, lời nói thấm thía nói, tuy rằng đối với Từ thị trước nay không thích, nhưng nhiều năm cảm tình vẫn là có, nếu không phải lúc này nàng làm ra chuyện quá phận, sao có thể để nàng rời đi Triệu gia.
Từ thị dùng sức cắn môi, hiện lên một chút trắng xanh, trên mặt lại lúng túng, cũng tự biết rơi xuống loại hoàn cảnh này hơn nửa là do chính mình tự làm, trong lòng lại vẫn không nhịn được sinh ra oán. Triệu Hoành Minh một lòng muốn cưới nàng làm thê, lão phu nhân tuy rằng đồng ý cũng là không vui, nàng là biết. Nhiều năm không có con, kẻ hầu lại bàn tán, cùng với lão phu nhân giận mà không phát, đều làm nàng vô cùng áp lực.
Oán niệm sinh ra cố chấp, mới tạo nên cục diện hôm nay.
Nhưng là tự biết hợp lại không được, Từ thị vừa mở miệng cũng là có chút hối hận thê lương “Ở trong mắt lão phu nhân ta là tiểu thư kiêu căng, sau này vào phủ lại là phu nhân kiêu căng, khiến trong phủ không ổn. Ta cũng không muốn như vậy, nhưng vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy, khiến cho ta sảy thai, còn không thể mang thai, ta tất nhiên là ngàn vạn lần không cam lòng.”
“Ta luôn luôn không đủ thông minh, không giống Diệp thị có khả năng khéo đưa đẩy, sau lại không bằng Lãnh thị dịu dàng săn sóc, nếu không phải….Nếu không phải được lão gia thiên vị, không biết chừng thê lương đến mức nào.” Từ thị thái độ khác thường mà yên lặng rơi lệ, giọng nghẹn ngào mở miệng nói rõ.
Triệu lão phu nhân cùng Triệu Văn Uyển nghe xong, ánh mắt đều dừng trên người nàng, trong lòng đều có chút không rõ.
“Ta nên là phải sớm nhìn thấu mới tốt…Có người lợi dụng sự không cam lòng của ta lấy ta làm vũ khí.” Từ thị bỗng nhiên tự giễu cười, mặt lập tức liền đối diện với lão phu nhân “Người chân chính muốn làm loạn khiến trong phủ bất an không phải ta, vừa đúng chính là người con dâu ngài cho là thật tốt, ta ngu dốt không bằng người ta, từng bước từng bước sai, lời nói tuy khó nghe, lấy đầu óc của ta sao có thể nghĩ ra mưu kế hoàn mỹ như vậy, lão phu nhân, toàn bộ sự việc kia đều có người lên sẵn kế hoạch a!”
Triệu Văn Uyển nhìn thẳng Từ thị, thấy khóe miệng nàng nhếch lên như là cười nhạo, lại lộ ra biểu tình so với khóc còn khó coi hơn, con ngươi không khỏi trầm xuống, tia nghi ngờ trước kia liên hệ lại với lời Từ thị nói, đáy lòng hiện lên một ý nghĩ.
“Ngươi nói là ai hại ngươi, vì sao hại ngươi?” Triệu lão phu nhân nghiêng nghiêng dựa vào đằng sau, liếc mắt nhìn người, giọng nặng nề lên tiếng.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh thỉnh an, một tiếng Quốc Công phu nhân truyền vào, chỉ chốc lát sau, Diệp thị liền vén rèm đi vào, nhìn tình hình trong phòng con ngươi chợt tối, trước thỉnh an lão phu nhân.
Cừu thị gặp nhau hết sức đỏ mắt, Từ thị hung hăng trừng mắt Diệp thị bộ dáng vân đạm phong khinh, tức đến hộc máu, giận chỉ vào người nói “Chính là nàng, không muốn ta vạch trần chuyện nàng làm, trước một bước hãm hại ta, muốn đem ta đuổi ra khỏi phủ! Tôn ma ma tuy rằng vẻ ngoài là giúp đỡ ta, bà ta kì thật là người của Diệp thị, hai người bọn họ hợp lại hại ta a!”
Diệp thị nghe vậy trên mặt có vài phần kinh ngạc, không hiểu vì sao Từ thị trước khi đi còn muốn cắn nàng một ngụm, mặc dù nàng biết Tôn ma ma là người của mình, không có chứng cớ chính xác, nàng còn không thể chỉ nói là buộc tội chính mình, vì vậy cũng không sợ hãi phản bác lại “Đệ…Từ thị ngươi nói cái gì ta sao lại nghe không hiểu gì cả?”
“Ngươi từ trước đến nay thích giả bộ, lúc này làm như không hiểu, đợi ta nói rõ chuyện ngươi làm còn có thể tiếp tục giả vờ giả vịt được không.” Từ thị hung tợn nhìn chằm chằm nàng, chỉ nghĩ đến nàng giả bộ càng cảm thấy oán hận “Xin lão phu nhân cho hạ nhân bên người lui xuống, chuyện ta muốn nói có liên quan đến danh dự Định Quốc Công phủ.”
Triệu Văn Uyển nhíu mày, phất phất tay, nha hoàn bà tử liên quan đều đi xuống, chỉ để lại Diệp thị, Từ thị cùng Triệu Văn Uyển bên người.
Từ thị thẳng thắt lưng, nhìn thẳng Diệp thị, đáy mắt u ám nói “Ngày ấy ta đi vào uyển của ngươi, vừa vặn nghe được ngươi dặn dò người hầu, tò mò nghe một chút, sau bị nha hoàn của ngươi phát hiện, ta liền giả bộ vừa mới đến cùng ngươi nói chuyện một lát, chỉ sợ lúc đó là ngươi sợ bị ta biết nên có ý muốn diệt trừ ta đi? Giả bộ không phát hiện, sau lại bày kế sách, phái Tôn ma ma đến bên cạnh ta để ta mắc câu, khiến ta lại phạm sai lầm bị hưu.”
“Buồn cười ta lúc ấy ngu ngốc, nhưng lại cho rằng ngươi không phát hiện ra ta nghe lén, trở về tra xét, phát hiện hóa ra ngươi trộm quan ấn Đại lão gia, âm thầm đem Triệu Nguyên Tấn đưa đi chỗ khác, sau thay thế thân vào, chuyện này nếu bị phát hiện đây chính là tội lớn liên lụy cả nhà, khó trách ngươi nhất định phải trừ khử ta, Diệp thị, ngươi thật sự là can đảm thật lớn nha!”
Diệp thị bị nàng vừa nói rõ ràng vừa trách móc giật mình đứng tại chỗ, trong lòng nổi lên sóng lớn, chuyện nàng âm thầm tiến hành tới nay bị người đột ngột tuôn ra, trở tay không kịp. Ngày ấy, ngày ấy…Nàng sau khi phát hiện Từ thị liền lập tức sai người đi, nàng ta thế mà nghe được! Sao có thể mắc phải sai lầm lớn như vậy.
“Ngươi…Ngươi đừng có mà oan uổng ta!” Diệp thị tận lực làm thanh âm mình vững vàng, chuyện Từ thị nói nửa điểm không được thừa nhận, chỉ có thể kiên trì phủ nhận “Là ngươi lén cầu ta thay ngươi nói chuyện, ta không muốn ngươi liền vu oan ta!”
Từ thị không tốt liếc nhìn Diệp thị một cái, nhìn hai má Diệp thị không còn huyết sắc, khóe miệng chứa nụ cười ác độc “Là vu oan hay không chính ngươi rõ ràng.”
Triệu lão phu nhân đang nghe đến Diệp thị lấy trộm quan ấn Triệu Hoành Thịnh đưa người đi, không thể tin nhìn chằm chằm Diệp thị, may là lớn tuổi, người nào chột dạ đều có thể nhận ra được, nhất thời cảm thấy chuyện không tốt, vội vàng sai người gọi Triệu Hoành Thịnh đến. Sau khi đem sự tình đơn giản nói ra, sắc mặt Triệu Hoành Thịnh cũng là thay đổi, hiểu được sự việc nặng nhẹ, chỉ nói chính mình nhất định đem nghịch tử mang về, trước khi đi giận không kềm chế được trừng mắt Diệp thị.
Diệp thị thân mình co rúm, đáy lòng còn tồn tại một tia may mắn, chuyện này nhất định không thể nháo lớn, Triệu Hoành Thịnh tìm người cũng chỉ có thể ngầm tìm. Chỗ nàng giấu Triệu Nguyên Tấn có mẹ nàng và đại ca chăm sóc, nhất định sẽ không nhiễu loạn, âm thầm cầu nguyện tránh được Triệu Hoành Thịnh, khiến Từ thị không có chứng cứ xác thực.
“A, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Từ thị đột nhiên lên tiếng, khiến tâm tư mấy người trong phòng kinh ngạc, nhất là Diệp thị, thân mình đứng bên cạnh nàng run rẩy, Từ thị phát hiện, dừng lại nhìn nàng cười đến vô cùng ác ý nói “Ta là phận nữ nhân hỏi thăm chuyện luôn không dễ dàng, cũng ít nhiều nhờ ca ca giúp đỡ, nghĩ là chuyện lớn liên lụy cả nhà, cố ý để ca ca nhiều chú ý, chỗ Quốc Công phu nhân sắp xếp cuối cùng, tuy là chỗ non xanh nước biếc nhưng là Nguyên Tấn có thể là nhìn chán, hôm qua được đến tin tức, nói là người đã chạy rồi, Quốc Công phu nhân còn chưa nhận được tin tức đi”
Diệp thị đột nhiên vô lực lảo đảo từng bước lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch “Nguyên Tấn… chạy?”
Triệu lão phu nhân thấy thế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã thẳng xuống.
“Tổ mẫu!” Triệu Văn Uyển kinh hoảng hô lên, vội sai người mời Nguyên đại phu, ánh mắt liếc nhìn Diệp thị mất hồn mất ví, Từ thị mặt lộ phức tạp, nhất thời cảm thấy rõ ràng.
Nghe được tin tức Triệu Hoành Minh cùng Triệu Hoành Thế rất nhanh cũng biết chuyện xảy ra, ngay cả từ trước đến nay Triệu Hoành Minh không quan tâm chuyện gia đình cũng đều cảm thấy chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, không khỏi nhìn về phía Từ thị, từ khi hắn tiến vào luôn trầm mặc lui ở trong góc, nửa ngày, thanh âm khàn khàn nói “Vì sao không nói cho ta biết?”
Từ thị trầm mặc, tự nhiên dưới tầm mắt bướng bỉnh nhìn chăm chú mình mà bại trận, buồn bã nói “Ta biết ngươi không thích chuyện thế tục, ta tính là, nếu không phải…bị nàng bức đến đường cùng, ta cũng tính toán giữ bí mật này, làm cho ca ca hỗ trợ cùng nhau giải quyết, làm như không xảy ra chuyện gì.”
“Chỉ là chưa kịp…” Từ thị lại nhịn không được nghẹn ngào, buông mắt không nói.
Triệu Hoành Minh nhìn kiều thê kết tóc, nghe được nàng câu cuối cùng nỉ non luyến tiếc, trong lòng xúc động, đáy mắt một mảnh phức tạp.