Sở Du chậm rãi rũ tay xuống, cả người cứng đờ. Trong phòng yên tĩnh, hắn nghe được nhịp tim đập loạn của mình, tựa như chú thỏ rừng bị mãnh thú dồn đến vách núi, cảm giác sợ hãi khi bị đẩy tới bước đường cùng chạy thẳng lên não.
Bản thủ trát mở ra ấy, tựa như một lưỡi dao, cắt ra lớp tường đồng vách sắt dối trá, từng nhát hạ xuống, phá đi tầng tầng bụi bặm thời gian thấm đầy đau thương, cạo xương gót thịt, rút gân đào tủy, cuối cùng có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất dưới đáy lòng một vòng huỳnh quang yếu ớt. Đó là một hạt cát nhỏ bé chẳng đáng kể bị vùi sâu trong trái tim, dùng mấy chục năm thai nghén thành một viên minh châu, là một lời yêu chẳng gửi, là một mối lưu luyến không thể đơm hoa kết trái.
Sở Du chưa bao giờ cảm thấy khó xử như thế, giống như tất thảy những kiêu căng ngày thường đều trở thành một chuyện nực cười, tựa như y phục che đậy thân thể dưới ban ngày ban mặt liền bị xé toang, xấu hổ giận dữ đến hận không thể chết. Nếu như lúc này Tần Tranh nhân cơ hội dùng lời nói mỉa mai hắn, hắn nhất định sẽ không phản bác được, thua đến thảm hại.
Thật lâu, chỉ nghe thấy Tần Tranh cười khẽ một tiếng.
Sở Du cả người phát lạnh.
“Gì đây… Còn tưởng là Nhị gia diệu bút sinh hoa* thế nào, chữ này so với chữ của ta cũng chẳng đẹp hơn được mấy.” Tần Tranh nói khoác mà không biết ngượng.
* Diệu bút sinh hoa (妙笔生花): Truyền thuyết kể rằng, Lí Bạch lúc còn trẻ từng có một giấc mộng kì lạ. Lí Bạch mơ thấy phần đầu của cây bút mình dùng nở ra hoa, từng trang giấy trắng tự động bay đến trước mặt. Lí Bạch vô cùng vui mừng liền cầm lấy cây bút kì diệu đó nhanh chóng viết, càng lạ hơn, trên giấy là những bông hoa tươi đẹp. Nguồn: TruyenHDSở Du khẽ giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh.
Chỉ thấy vẻ mặt Tần Tranh thản nhiên, hoàn toàn không có nửa phần ý tứ muốn mượn cơ châm kích hắn.
Nhịp tim Sở Du hẫng một nhịp, hắn hiểu không đời nào Tần Tranh lại không nhìn ra ẩn ý trong nét chữ của mình.
“Đến đây nào, Chân Nhi. Cả một ngày đọc sách rồi, để đại phụ thân mang con ra ngoài chơi.” Tần Tranh không còn chăm chú nhìn Sở Du nữa, y ôm lấy Chân Nhi đang úp mặt lên cổ mình, bế đứa nhỏ đang hí ha hí hửng cùng đi ra cửa.
Thư phòng trở lại sự tĩnh lặng, hồi lâu, Sở Du vươn tay khép lại thủ tráp, tựa như cũng là khép lại mối tương tư ngập tràn năm tháng ấy…
“Đại phụ thân! Cao hơn một chút, cao hơn nữa đi!” Chân Nhi nắm chặt dây mây buộc xích đu, hướng Tần Tranh gọi.
“Được rồi, Chân Nhi phải nắm chặt nhé!” Tần Tranh thoáng tăng thêm chút lực, đẩy xích đu lên cao hơn nữa, đổi về là tiếng cười tựa chuỗi chuông bạc của Chân Nhi.
Tần Tranh rướn thẳng lưng, người ở phía xa tiểu đình, ngoài đình kỷ trà còn đọng nước, thời tiết hiện tại không phải mùa hoa nở, nếu là mùa hoa, chẳng phải sẽ đẹp không sao tả xiết ư?
Trong nhà chưa từng có những điều này, lão Hầu gia không có tâm tư tinh tế như vậy, lão phu nhân cũng chẳng có thú vui chăm sóc hoa cỏ, hình như từ sau khi Sở Du được gả vào Hầu phủ, nơi này mới có sự thay đổi.
Sở Du…
Tần Tranh không khỏi thở dài một tiếng, nét bút kia khiến y nhìn thấy mà giật mình, cũng không dám có quá nhiều suy nghĩ.
“Hầu gia, Nhị gia nói để cô nương đi về nghỉ.” Đại nha hoàn Thu Nguyệt tới trước hết là vấn an Tần Tranh, sau đó lập tức chuyển lời của Sở Du tới.
Tần Tranh giữ chặt một bên dây, tay kia xoa đầu Chân Nhi: “Chân Nhi mệt không?”
Chân Nhi dùng sức lắc đầu: “Không, Chân Nhi muốn chơi với đại phụ thân cơ.”
Tần Tranh cười, tính tình trẻ con phần lớn là ham chơi, làm gì tuân theo nhiều quy củ phức tạp như vậy, liền nói Thu Nguyệt: “Ta chơi với Chân Nhi thêm chút nữa, bảo Nhị gia không cần quan tâm, cũng chẳng ra khỏi cửa, ở trong nhà giải sầu một chút thì có sao.”
Thu Nguyệt vừa muốn nói gì đó, Tần Tranh liền ôm Chân Nhi đi đến tiểu đình bên hồ nghịch nước.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Sở Du rốt cục không để ý tới lúng túng trước đó, không thể nhịn được nữa liền tìm tới chỗ Tần Tranh và Chân Nhi, hai người đang vuốt vuốt ống quần chuẩn bị xuống nước đâm cá.
“Chân Nhi, trở về!” Sở Du chau mày, gọi Chân Nhi trở về.
Kiều nữ hắn nhọc nhằn khổ sở mới nuôi được, đi theo Tần Tranh không đến hai canh giờ liền thay đổi.
Cánh bướm hồng trên ống tay áo của Chân Nhi bị xắn lên tận trên khủy tay, dùng dây lụa buộc lên, lộ ra cánh tay nhỏ trắng trẻo như ngó sen, đôi hài nhỏ thêu hoa chỉ vàng gài ngọc không biết đã ném đi nơi nào, chiếc váy lụa mềm tựa khói dính đầy bùn.
“Tần Tranh! Ngươi xem con gái ngươi đi!” Sở Du đè lại hỏa khí bỏ tay áo Chân Nhi xuống, lại lấy một chiếc áo choàng lông thỏ nho nhỏ đã chuẩn bị từ trong ngực ra bao lấy Chân Nhi.
Tần Tranh đang xắn ống quần ngâm trong vùng nước cạn, chuẩn bị hái sen trắng cho khuê nữ, nghe vậy liền uể oải đứng thẳng lưng, rời rạc nói: “Thì thế nào, Nhị gia của ta.”
Sở Du lạnh mặt nói: “Thân thể Chân Nhi không tốt, hôm nay gió lại lớn, dễ bị cảm lạnh. Ta muốn dẫn nàng trở về.”
Tần Tranh vén phần tóc tán loạn ra, vẫy vẫy tay với Chân Nhi: “Này… nha đầu tới đây, để cha con nhìn một cái xem con nào có yếu đuối như lời hắn nói.”
Chân Nhi quả thật rảo bước tha thiết mong chờ chạy tới, hệt như một chú thỏ trắng được giải thoát, vui sướиɠ kêu: “Đại phụ thân, bắt cá bắt cá!”
“Được rồi, nhìn kĩ đây này!” Tần Tranh vận khí trong tay, ánh mắt vô định, bàn tay lật một cái, đẩy lên mặt nước, lúc này ở giữa sóng nước nổi lên bốn phía, nước bắn cao ba thước, cá bơi theo nước nhảy lên, một con cá lớn nhất bị Tần Tranh nhìn trúng, chân dài duỗi ra, trực tiếp đá bay lên bờ.
Chân Nhi mở to hai mắt nhìn, vỗ tay hô: “Đại phụ thân thật là lợi hại! Tối nay chúng ta ăn cá!”
“Không ăn!” Sở Du ôm lấy Chân nhi, quay đầu bước đi.
Mẹ nó ai mà thèm ăn cá bị dùng chân đá lên chứ.
Tần Tranh thấy Sở Du nói đi là đi, vội vàng hai tay khẽ chống bờ, từ trong vùng nước cạn nhảy ra, ngăn trước mặt Sở Du: “Nhị gia như vậy thật vô lý.”
Sở Du mắt nhìn Tần Tranh trước mặt hoàn toàn không còn bộ dáng Hầu gia, cau mày nói: “Chân Nhi người yếu, thực sự không thể ra ngoài để bị cảm lạnh, ngươi tránh ra.”
Tần Tranh thở dài, đưa tay trên mũi Chân Nhi gõ nhẹ một cái: “Hảo nha đầu, nói cho cha con, con nghĩ thế nào.”
Chân Nhi cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Con muốn chơi cùng đại phụ thân.”
Tần Tranh tựa như tướng quân thắng ngay từ trận đầu, đắc ý không thôi: “Ngươi xem ngươi kìa! Ta nói chứ, nhị gia ngươi chính là quá cẩn thận rồi, cả ngày giam Chân Nhi trong phòng, thân thể sao mà tốt được? Trẻ con là phải thích chạy nhảy hoạt động nhiều mới tốt. Nhớ năm đó khi ca ca lớn bằng từng này, đã có thể cưỡi tiểu mã lộc cà lộc cộc chạy nhảy…”
Nói rồi, Tần Tranh một tay đón Chân Nhi từ trong ngực Sở Du đặt lên mặt đất, tiếp tục nói: “Đừng cả ngày không có chuyện gì cũng ôm ấp, nha đầu hoạt bát thế này, bản thân có thể chạy có thể nhảy. Ngươi nghĩ cho thứ kia trong bụng ngươi đi, cũng không sợ mệt sao.”
Nói xong, Tần Tranh liền vỗ vỗ lên đầu Chân Nhi: “Đi nào nha đầu.”
“Đại phụ thân, chúng ta làm cái gì giờ?” Chân Nhi ngửa đầu mong đợi nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh chỉ chỉ con cá thoi thóp kia: “Nướng cá.”
Bên trong viên tử* tại gia, giá đỡ được dựng, lửa được thiêu, Tần Tranh thuần thục làm bụng cá. Chân Nhi phấn khích, nhìn chằm chằm ngọn lửa hỏi lung tung hết cái này đến cái khác.
*Viên tử: vườn “Đại phụ thân, đã ăn cá được chưa?”
“Còn chưa được.”
“Đại phụ thân, hiện tại có thể ăn cá chưa?”
“Chưa được mà.”
“Đại phụ thân, vậy bây giờ thì sao?”
“Ngoan, chờ một lát nữa.”
Sở Du ở một bên lạnh nhạt nhìn, ai không biết còn tưởng rằng thường ngày mình trách móc nặng nề nữ nhi nhiều lắm, ngay cả cá cũng không để khuê nữ nếm qua.
Tần Tranh ngược lại tay nghề rất khá, không bao lâu mùi thơm cá nướng liền theo khói tỏa ra bốn phía.
“Đến, Chân Nhi, cẩn thận nóng.” Tần Tranh xẻ một miếng nhỏ đưa cho Chân Nhi.
Thật cẩn thận ghé vào bên miệng thổi thổi, cắn một miếng nhỏ, vui vẻ nói: “Đại phụ thân nướng cá còn thơm ngon hơn cả đại sư phụ trong phòng bếp nữa!”
Sở Du khẽ hừ một tiếng, này không vô nghĩa sao, đại sư phụ kia là hắn bỏ ra cả một khối tiền lớn lấy ra từ Giang Nam nhất phẩm trai, Tần Tranh lấy gì mà vượt?
Lời chưa ra tới miệng, Tần Tranh liền gắp một miếng thịt từ bụng cá đưa tới trước miệng Sở Du: “Nhị gia, có muốn nếm thử hay không?”
Sở Du quay mặt qua chỗ khác: “Không…”
Vừa há miệng nói, trên đầu lưỡi liền bị lấp đầy bằng một miếng thịt cá, Sở Du thẹn quá hoá giận, liền thấy Tần Tranh mắt như sao, cười nói khẽ: “Đừng nôn, xương cá đã lọc hết rồi, Nhị gia tự hạ thấp địa vị, coi như nể mặt ta đi?”
Sở Du nghe vậy cũng không còn trừng mắt lạnh lùng nhìn, một mặt gia chính là cho ngươi thể diện mới cố làm ra vẻ nếm một miếng thôi, ăn xong liền rút khăn tay từ chỗ thị nữ lau sạch đầu ngón tay, lại ngồi xổm người xuống lau dầu mỡ bên khóe miệng cho Chân Nhi.
“So với đại đầu bếp quý giá của ngươi, thấy tay nghề của gia thế nào?” Tần Tranh có chút đắc ý nói.
Sở Du chậm rãi trả lời: “Bản thân thịt cá vốn đã béo ngậy dậy mùi, tiếc cho một con cá tốt như vậy.”
Tần Tranh khùng khục cười ra tiếng: “Có thể phục vụ Nhị gia, kể đúng là tam sinh hữu hạnh, sao lại đáng tiếc được.”
Sở Du nhướng nhướng mày, không nói gì, tiếp tục lau tay cho Chân Nhi, chỉ là khóe môi bất giác khẽ nhếch mấy phần.
…
Vui quá hóa buồn.
Ban ngày thỏa sức chơi một ngày, đến đêm, Chân Nhi liền sốt, nóng đến đỏ bừng mặt.
Sở Du nửa đêm nghe nha hoàn đến bẩm báo, không màng chỉnh đốn, qua loa khoác một chiếc áo choàng xanh thẫm đến coi Chân Nhi. Hết giặt khăn lau trán cho Chân Nhi rồi lại đến bưng trà mớm thuốc, bận rộn đến nửa đêm.
Sở Du vốn thân thể mang thai không khỏe, bận rộn đến sắc mặt tái nhợt, ngược lại nhìn càng giống bệnh hơn, khiến Tần Tranh trong lòng run sợ.
“Đại phụ thân…” Chân Nhi trong lúc mê man nỉ non nửa câu, đôi lông mày không ngừng nhíu lại.
Tần Tranh tiến tới, sờ lên khuôn mặt nhỏ bé của nữ nhi, nói khẽ: “Nha đầu, đại phụ thân ở đây.”
Nửa ngày cũng không thấy đáp lại, Tần Tranh trông mong đứng một bên, vừa đau lòng vừa áy náy. Y nhìn sang phía Sở Du, vừa đúng lúc Sở Du cũng nhìn y.
Tần Tranh nghĩ, nếu như lúc này Sở Du chịu mắng y hai câu còn hơn, rõ ràng vào ban ngày Sở Du ba phen mấy bận nhắc nhở y, thân thể Chân Nhi yếu đuối không thể ra ngoài hóng gió, thế nhưng bản thân lại không chịu xem qua đứa nhỏ, liền cùng cô nương nhà mình quậy.
Thé nhưng Sở Du vốn trước nay mồm miệng độc địa lại không hề chỉ trích Tần Tranh, chỉ nói: “Chân Nhi thường xuyên bệnh lớn bệnh nhỏ không ngừng, những lúc sốt cao đến mơ hồ, liền thích gọi đại phụ thân. Nữ nhi nhớ ngươi…”
Tim Tần Tranh xiết chặt lại, có chút đau lòng không nói thành lời, lời này của Sở Du so quở trách càng khiến cho người ta khổ sở hơn. Y há to miệng, nửa ngày mới nặn ra một câu: “Sao lại thế… Trong nhà không thiếu cái gì, Chân Nhi có nhiều người chăm sóc đến thế, thân thể vì sao vẫn luôn không tốt như vậy.”
Ánh mắt Sở Du bỗng ảm đạm đi.
Thu Nguyệt đứng bên nghe thấy lời này, nhịn không được nói: “Thân thể cô nương không tốt, là từ trong thai mà ra, năm đó nhị gia sinh cô nương gặp tội lớn, giày vò rất lâu, lúc này mới…”
“Đủ rồi!” Sở Du cắt ngang lời Thu Nguyệt, khoát tay áo nói: “Các ngươi lui xuống hết đi, nơi này có ta trông là được rồi.”
Thu Nguyệt vén áo thi lễ, nhẹ giọng lui ra.
Tần Tranh cách ánh nến, đột nhiên cảm giác bên sườn mặt Sở Du lại gầy gò khiến người ta đau lòng đến vậy.
Hoàn chương 11