Chương 7: Hồng tụ thiêm hương

Bữa cơm này, ba người họ ăn trong im lặng, Triệu Nhi thì không cần phải nói, chỉ gắp các món ăn trước mặt, giống như một con chim, ăn vừa chậm vừa ít.

Sau khi rời bàn tiệc, Mạnh Bình Sơn nhìn bóng lưng Triệu Nhi rời đi, sau khi nhấp một ngụm trà, "công chúa Chiêu Hoa này rất khác với truyền thuyết."

Một khi vong quốc, tính tình cũng trở nên ngoan ngoãn và thấp hèn, nhưng ngoại hình và phong cách cũng có thể thay đổi ư, có thể thấy được những lời đồn thổi là không đúng sự thật.

"Cho nên nói, ngươi đừng nghe những tin đồn đó nữa." Trần Yểu không coi là quan trọng, lần nữa cầm tấu chương đã đặt xuống giữa chừng lên xem, đọc nhanh như gió.

Mạnh Bình Sơn chậc chậc lắc đầu: "Một người điềm đạm nho nhã hiền thục như vậy, ngài không cần lo lắng náo loạn đâu? Nói là phúc khí ngài còn không nhận, có mỹ nhân làm bạn, từ nay về sau, cũng là hồng tụ thiêm hương."

Trần Yểu không biết có hồng tụ thiêm hương hay không, nhưng hắn rất hứng thú với việc thiêm cơm, bình thường không thấy người đâu, nhưng đến giờ cơm sẽ xuất hiện.

Cả buổi chiều, Trần Yểu đều vùi đầu vào trong công vụ, không có có thời gian để quan tâm đến chuyện khác, khi hắn vô tình ngước mắt lên, hắn đột nhiên nhìn thấy một cái đầu thò ra ngoài cửa, nhìn hắn chằm chằm.

Triệu Nhi nhìn hắn với đôi mắt đen láy, háo hức mà kiên định.

Trần Yểu cảm thấy có chút không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, hỏi nàng: "Nàng đang làm gì vậy?"

"Điện hạ," Nàng vịn vào khung cửa, nhẹ nhàng nói "Đã đến giờ ăn rồi…”

Trần Yểu nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, bất tri bất giác mặt trời sắp lặn. Trần Yểu nhớ tới buổi trưa Triệu Nhi chỉ mới ăn một chút, có lẽ là đói bụng, liền gật đầu: "Vậy ăn đi."

Tự nàng ăn đi, Trần Yểu là có ý này.

Triệu Nhi lại không hiểu như vậy, nàng cười như hoa, chạy ra gọi người dọn cơm cho điện hạ, váy lụa xanh tung bay.

Chỉ là một bữa cơm thôi, có cần phải vui vẻ như vậy không? Trần Yểu mỉm cười lắc đầu, chẳng muốn cởi bỏ hiểu lầm của nàng, cứ tùy theo nàng đi.

Triệu Nhi vẫn như buổi trưa, chỉ hầu cơm chứ không ngồi ăn.

Câu nệ gò bó vậy, Trần Yểu tạm thời không biết đến từ đâu, nhưng nhưng hắn vẫn biết không nên quá nghiêm túc với con gái.

Trần Yểu bất đắc dĩ cười cười, nháy mắt ra hiệu về phía chỗ ngồi bên cạnh, nói với Triệu Nhi: "Ngồi xuống đi, coi như cùng ta ăn cơm."

Đã có chuyện buổi trưa, từ chối hết lần này đến lần khác sẽ rất khó xử, vì vậy Triệu Nhi nghe lời ngồi xuống bên cạnh Trần Yểu.

Triệu Nhi không phải mỹ nhân gầy gò, quần áo cũng không lộ liễu, nhưng cánh tay và cổ tay đầy đặn của nàng đã lộ rõ

điều đó. Trần Yểu càng rõ ràng hơn, bởi vì hắn cũng đã từng ôm nàng, còn nhìn thấy đường cong ....

Nghĩ đến đây, Trần Yểu bất giác ho khan một tiếng, hỏi Triệu Nhi: "Mấy món này không hợp khẩu vị sao?"