Sau khi ăn Linh chi thảo cùng Chu quả trăm năm, thêm một đống lớn thảo dược thất loạn bát tao, phụ thân điên ba ngày không nhúc nhích, chỉ ngồi ngây ngốc ở bên sườn núi nỉ non một câu:
"Ta dùng Chu Tước thánh hỏa, thay đổi thế giới này!"
Cũng không biết có phải dược liệu có tác dụng với ông ấy rồi hay không.
Yêu Nhiêu không đi quấy rầy, bởi vì theo bản năng, nàng cảm thấy ánh mắt đồ điên không giống như trước nữa. Đôi tròng mắt màu xanh hỗn loạn mà thâm thúy.
Thời gian mười bốn năm sống cùng nhau Yêu Nhiêu đã đem đồ điên trở thành phụ thân, bằng hữu, một đứa nhỏ khóc lóc om sòm, vĩnh viễn không lớn. Nàng luôn nghĩ thân phận thật của ông ở trên đại lục này chắc chắn là vang tận mây xanh, tuy nhiên phỏng đoán này cũng khiến lòng nàng không khỏi thất lạc mất mát một chút.
Đại nhân vật luôn luôn có mục tiêu lớn, điều này có phải có nghĩa thời điểm phụ thân điên nhớ ra mọi chuyện cũng là lúc mà nàng và ông ấy phải tách ra?
Ngày thứ ba, phụ thân điên rốt cuộc vặn vẹo cái cổ đã cứng ngắc, quay sang Yêu Nhiêu gọi:
"Yêu Yêu!"
"Phụ thân nhớ tới một chút việc, muốn tự đi làm một mình. Trước hết ta sẽ đưa con đến chỗ mẫu thân."
Trái tim Yêu Nhiêu chợt co rút một cái, sự tình nàng lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra! Mẫu thân? Lý do vứt bỏ nữ nhi này cũng quá thối đi! Sớm biết vậy nàng đã không thèm đi tìm dược thảo cho đồ điên này, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, đúng là kẻ xấu xa bội tình bạc nghĩa!
Yêu Nhiêu trong lòng hùng hùng hổ hổ mà mắng, biểu cảm trên mặt lại ngốc manh vô tội.
Thánh hỏa cái gì, soi sáng cái gì, con cũng không tin đồ điên người bỏ được con mà đi!
Ánh mắt rơm rớm, đáng thương vô cùng chỉ vào ngực ông mà nói: "Phụ thân, người không thương con sao? Ở cùng con không tốt sao?"
Yêu Nhiêu làm bộ trốn tránh ánh mắt đồ điên, tựa như một đứa nhỏ không có nhà để về, khiến cho kẻ luôn bài xích nữ tính như ông cũng ý chí sụp đổ.
"Ta.. Ta.. Nơi đó thật sự rất nguy hiểm, vẫn là ở chỗ mẫu thân con an toàn hơn.." Trên gương mặt con rết kia hiện lên vẻ đỏ ửng khả nghi, ngữ điệu cố gắng bình thường lại lắp bắp, nhưng chút lý trí còn sót lại giúp ông tiếp tục kiên trì cự tuyệt.
"Kẻ lừa đảo!"
Yêu Nhiêu thấy sắc dụ không có hiệu quả, nhân phẩm đột nhiên bùng nổ, rơi nước mắt đánh vào trên đầu đồ điên: "Con xinh đẹp như vậy, người thì xấu như vậy, nhất định là người nhặt được con, làm gì có mẫu thân nào!"
Xấu? Đồ điên cảm thấy có chút nghi hoặc, trong trí nhớ thất loạn bát tao phảng phất có rất nhiều người từng khen ông là đại soái ca. Bất quá lúc này ông cũng không phản bác lời nói Yêu Nhiêu. Trong suy nghĩ hỗn loạn lúc này trừ bỏ vinh quang, thánh khiết, còn có Địa Ngục tràn ngập hắc hỏa, vô số độc trùng, huyết quang đầy trời. Những nguy hiểm này tuyệt không thể để Yêu Yêu chạm phải. Vô luận ra sao cũng phải đưa con bé đến một nơi an toàn!
"Yêu Yêu ngoan!" Vẻ mặt đồ điên chắc chắn: "Yêu Yêu thật sự có mẫu thân. Phụ thân cam đoan, làm xong viêc lập tức quay lại tìm con."
"Tìm! Tìm cái quỷ gì! Đừng nói là đi tìm mẫu thân? Đi tìm Trùng Vương báo thù còn không biết người có thể sống trở về hay không! Trước kia chính là bị trùng đánh bại có phải không? Hiện tại ngay cả tên gọi là gì cũng không nhớ được, có phải người không biết chữ chết viết như thế nào hay không?"
Yêu Nhiêu oán hận kéo mái tóc nhuốm vàng của đồ điên. Gia hỏa này nói chuyện còn không rõ ràng thì làm sao lừa được nàng, ông ấy nhất định là muốn trở về tìm Trùng Vương trả thù! Nàng đồng thời có chút khủng hoảng, vạn nhất đồ điên một đi liền thật sự không trở về được thì phải làm sao bây giờ?
"Muốn đi thì mang con đi cùng, chết còn có người nhặt xác cho!"
"Đừng nói con, ngay cả Lục đầu cũng đánh không lại."
"Phụ thân coi thường con!" Bởi vì thực lực quá yếu, Yêu Nhiêu bị đồ điên triệt để ghét bỏ!
"Phụ thân không sao đâu, chờ con cường đại rồi có thể đến giúp ta, giúp ta châm Thánh hỏa."
Không biết vì sao, thời điểm tự xưng "phụ thân", trong ánh mắt đồ điên xẹt qua một tia xấu hổ, mất tự nhiên. Trí nhớ trong đầu vẫn còn rất hỗn loạn, còn muốn đi rất nhiều nơi nguy hiểm. Muốn bảo vệ tiểu nha đầu không có linh lực này, vẫn là nên đưa đến nơi đó đi..
Yêu Nhiêu không nói gì, tuy rằng hiện tại đồ điên cũng không nói rõ ràng "Thánh hỏa" rốt cuộc là cái gì, bất quá chuyện ông đã quyết định phải làm, nàng cũng ngăn không được: "Vậy.. Vậy người nhất định phải đợi đến lúc con mạnh lên, lúc đó con sẽ đi giúp ngươi."
Hiện tại mục tiêu hàng đầu là cường đại!
"Tốt! Phụ thân chờ con. Mẫu thân có thể dạy cho con rất nhiều thứ."
Đồ điên xoa tóc Yêu Nhiêu. Cũng không biết Lưu Quang, Nạp Ni Á* bọn họ có còn sống hay không. Ách, Lưu Quang? Kỳ lạ, tại sao trong đầu lại xuất hiện cái tên kỳ quái này? Thôi, mặc kệ, hiện tại chuyện cũ duy nhất ông nhớ được chính là: Chu Tước thánh hỏa, nhất định phải có người đi thắp sáng!
*Narnia trong bản CV
Hóa ra đồ điên còn không quên chuẩn bị cho nàng một mẫu thân năng lực bất phàm, lòng Yêu Nhiêu nhất thời tình bình tĩnh một chút. Nàng linh lực đủ dư thừa, nếu trở thành triệu hồi sư tin rằng sẽ còn mạnh hơn kiếp trước, rất nhanh sẽ đạt đến yêu cầu của phụ thân.
Thu thập một chút đồ đạc, đồ điên chuẩn bị đem theo Yêu Nhiêu rời khỏi rừng rậm đã sinh sống mười bốn năm, đi tìm mẫu thân hiểu biết có thể dạy Yêu Nhiêu rất nhiều điều kia.
Kỳ thực đôi cha và con gái này căn bản không có gia sản gì. Nghiêm túc mà nói, nơi bọn họ ở là một sơn động cũ nát gió lùa mưa dột, bên trong lót một ít rơm rạ. Sủng vật là mấy con Linh thú Ma Lang cấp 4 mỗi ngày bị đánh cho thê thảm, chỉ ước gì Đại, Tiểu Phong Tử mau chóng rời đi.
Chút dược liệu và đồ ăn còn lại đều được phụ thân điên bỏ vào trong Ngự Thú hoàn. Chiếc vòng này không chỉ có thể giúp khống chế huyễn thú trong thời gian ngắn, cung cấp không gian cho huyễn thú hôn mê, còn có tác dụng trữ vật.
Kiếp trước thân là thánh nữ Yêu Nhiêu đã được thấy qua thứ đồ này. Điện chủ thần điện trước kia có được một chiếc nhẫn trữ vật đựng được mười viên Khu Ma đan. Chiếc nhẫn kia, là huyễn khí Hoàng giai cao cấp.
Còn chiếc vòng này, không chỉ là Huyền giai cao cấp, thậm chí có thể là bảo vật Địa giai?
Đã nhiều năm nay Yêu Nhiêu đối mặt với các loại năng lực của đồ điên đã sớm chết lặng. Cho dù hiện tại ông lấy ra một đồ vật phẩm cấp Thiên giai trong truyền thuyết thì nàng cũng không lấy làm bất ngờ.
"Ngao ngaoo!" Lục đầu, Thanh đầu hai huynh đệ thấy Đại, Tiểu Phong Tử thật sự rời đi, kích động gắt gao ôm chặt nhau, thật lâu không tách rời!
Rốt cuộc không cần mỗi ngày vạch bùn bắt nhện! Rốt cuộc không cần nghe Đại Phong Tử gào khan hàng đêm! Rốt cuộc không cần ăn đánh! Thần hộ mệnh không vứt bỏ chúng ta! Cuộc sống hạnh phúc rốt cuộc đã quay lại! Ngaooo!
Ngaoo ngaooo! Trong rừng rậm, từng lãnh địa huyễn thú lớn nhỏ đều truyện tai nhau tin mừng lớn này, ngay cả Xích Hổ cùng Vân Thố địch nhân mười tám đời cũng gắt gao ôm lấy nhau. Trong lúc nhất thời vạn thú cùng hô, vô cùng nhiệt liệt!
Chỉ có lão Hắc Viên nước mắt lưng tròng, hai mắt dán chặt vào bóng dáng tiểu nha đầu đang dần đi xa, trong lòng thâm tình hô lớn:
"Tiểu bằng hữu! Tiểu bằng hữu! Nhất định phải quay lại! Lão đạo vĩnh viễn ở đây chờ ngươi!"
Nhưng ai biết, đồ điên đi thắp sáng Thánh hỏa cùng Yêu Nhiêu đi tìm mẫu thân còn có cơ hội trở lại phiến rừng rậm yên tĩnh an bình này được nữa không?