Yêu Nhiêu vận dụng võ kỹ, dưới uy áp của Quang Minh thành chủ Kha Nhĩ Tát đột nhiên phát ra công kích Ám nguyên tố!
Cho dù Kha Nhĩ Tát là Lĩnh Chủ Hỏa hệ trung cấp thì khi nhìn thấy chiêu thức tấn công ấy cũng không thể không chớp mắt. Mười đạo tấn công màu xám nhanh như chớp vọt về phía tinh thần ấn của hắn.
"Ma nữ! Ngươi quả nhiên là ma nữ!"
Hư ảnh Kha Nhĩ Tát hừ nhẹ một tiếng, phẩy vạt áo bào hỏa diễm rộng lớn của mình. Lão ta mặc dù chỉ ngưng kết từ nguyên tố, nhưng hơi thở của Lĩnh chủ trung cấp đối với nguyên tố công kích vừa thành hình cũng có cấp bậc uy áp. Tựa như đang đối mặt với một hậu bối mới thăng cấp Lĩnh Chủ, loại phản kháng không hề có ý nghĩa này lão ta không thèm để vào mắt.
"Ma nữ, người gϊếŧ ta là ngươi? Những lời này thật nực cười."
Kha Nhĩ tát khinh miệt cười nhạo. Nộ diễm* ngập trời như muốn phá hủy toàn bộ phế tích. Những thiếu niên tham gia thí luyện của Đế quốc cách đó mười dặm thì lại cho rằng có Ma vật mới thăng cấp, hoảng loạn chạy thật xa, chỉ sợ không tránh kịp.
*ngọn lửa giận dữÁnh mắt Yêu Nhiêu đã trở nên ảm đạm, cả người kiệt sức. Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn hơn mười đạo kiếm khí Phá Thiên Chỉ của mình bị Viêm hỏa của Kha Nhĩ Tát dần dần cắn nuốt.
Lửa của Lĩnh chủ quả nhiên như trong lời đồn, ngay cả một chiêu mạnh nhất của nàng cũng chỉ như gió thoảng, không đả thương lão được một phân nào. Sự tồn tại mạnh mẽ đến vậy, muốn gϊếŧ nàng thật sự dễ như gϊếŧ con chó con mèo. Nhưng Kha Nhĩ Tát không hề động thủ, bởi vì lão còn có ý định ác độc hơn gấp vạn lần.
"Giờ thì ngươi đã rõ, nếu ta muốn gϊếŧ ngươi thì dễ như trở bàn tay. Nhưng không, ta lại thích ngươi phải chịu cảm giác thống khổ khi thất bại. Ngươi càng ương ngạnh, ta lại càng muốn dẫm nát ngươi dưới chân mới thỏa. Đến đây, làm mọi cách để phản kháng đi. Để ta ở trước mặt ngươi xé xác những kẻ ngươi gọi là bằng hữu thành nhiều mảnh, khiến ta được tận hưởng cảm giác vui sướиɠ tột cùng đó đi!" Kha Nhĩ Tát liếʍ môi, tươi cười đã trở nên vặn vẹo.
Đúng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi. Ở một thế giới thực lực vi tôn, ngay cả hậu bối của Đại Đế cũng có thể bất hạnh ngã xuống trong quá trình trưởng thành, huống chi là tên ấu tử hoang da^ʍ vô độ của lão.
Các nhóm cường giả của mỗi Đế quốc đều tuân theo một công ước của Đế quốc đó: Những hậu bối chẳng may bỏ mạng trong chiến đấu ngang hàng, cường giả cấp Lĩnh Chủ trở lên không được phép xúc động trả thù. Có ước định này, những hậu bối có tiềm lực sẽ được phát triển trong một hoàn cảnh tương đối an toàn, từng bước đạt được đỉnh cao Lĩnh Chủ.
Thử hỏi trong thiên hạ này, có Lĩnh Chủ nào trên con đường thành danh mà đao không uống máu, tay không mạng người?
Nếu ai đó vì gϊếŧ nhầm một hai người mà bị những tiền bối mạnh mẽ đi trước trừ bỏ, vậy trong lịch sử Chu Tước đại lục không biết đã mất đi bao nhiêu anh hùng tài tình tuyệt diễm, vạn người tán dương!
Nhưng tên Kha Nhĩ Tát vô sỉ này lại làm lơ đi công ước Đế quốc, âm thầm đối phó với Yêu Nhiêu và những người lão coi là đồng lõa của nàng.
"Vui vẻ? Ha ha ha.." Yêu Nhiêu sắc mặt đã tái nhợt lại đột nhiên cười đến run rẩy. Dường như những câu từ nàng vừa nghe được là chuyện buồn cười nhất trên đời.
"Không! Chuyện này không hề vui vẻ như ngươi nghĩ đâu!"
Yêu Nhiêu cười phá lên, chỉ về phía sau lão ta. Không gian tối đen đột nhiên sáng lên ánh đỏ nhanh như chớp.
Sau lưng Kha Nhĩ Tát truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống.
"Người gϊếŧ ngươi tên là Yêu Nhiêu!" Hóa ra câu nói ấy không phải giành cho Kha Nhĩ Tát, mà là Kha Phi.
Chỉ thấy miệng hắn ta há lớn, biểu cảm trên mặt tràn ngập sự sợ hãi, người ngã về phía sau. Con người với thân nhiệt ấm áp giờ phút này đã biến thành một khối thi thể.
Máu tươi tanh nồng vẫn chảy ra ồ ạt từ mười cái lỗ trên người. Chỉ có biểu cảm vặn vẹo còn sót lại không tiếng động mà thể hiện sự phẫn hận và không cam lòng cuối cùng của Kha Phi.
Đã chết!
Dưới sự bảo vệ của người phụ thân cấp Lĩnh Chủ, hắn vẫn bị Yêu Nhiêu lưu loát đoạt mất tính mạng.
Chỉ sợ đến một giây cuối cùng trước khi chết Kha Phi cũng không tin tính chân thật của câu nói "người gϊếŧ ngươi tên là Yêu Nhiêu". Tiếng cười khinh miệt vẫn còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì đã đi đời nhà ma, chết không nhắm mắt.
Kha Nhĩ Tát nhìn thấy sự việc ngoài dự đoán này thì giật mình, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Lão ta chính là siêu cấp cường giả đứng trong năm hạng đầu trên Chiến bảng của Đại Hồng quốc. Đã nửa thế kỷ nay, chưa có bất kỳ chuyện gì có thể làm dao động sự tự tin và khí phách của lão, thế nhưng hiện tại, trong vòng một năm hai đứa con của lão đều bị người ta gϊếŧ chết. Một trong số đó vừa rồi rõ ràng vẫn còn đứng sau lưng lão.
Mẹ nó, Yêu Nhiêu thật sự quá mạnh!
Cho dù lúc này Kha Nhĩ Tát chỉ là một tinh thần ấn thì lão cũng vẫn là thành chủ Quang Minh thành. Thành danh nửa thế kỷ, ở Đại Hồng quốc oai phong, hô mưa gọi gió một cõi. Thế mà hiện tại, dưới ánh nhìn chăm chú của tên cường giả biếи ŧɦái này, Yêu Nhiêu không chút do dự gϊếŧ con lão.
Chuyện này không khác gì việc một con kiến nhảy đến trước mặt Kha Nhĩ Tát, hung hăng cắn lão ta một cái đau điếng. Đem tôn nghiêm và vinh quanh lão hằng tự hào dẫm dưới chân.
"A a a!"
Đồ vô dụng! Nhi tử dưới sự bảo vệ của mình mà lại để cho một tiểu bối ngang ngược đồ sát. Tinh thần ấn của Kha Nhĩ Tát giống như một lần nuốt mười mấy trái bom, gần như sắp nổ tung.
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh. Mười đạo nguyên tố kia không phải đã bị Kha Nhĩ Tát tiêu diệt rồi hay sao? Vì sao chúng có thể xuyên qua tinh thần ấn, không chút tiếng động đoạt đi tính mạng Kha Phi?
"Súc sinh! Thứ ngươi dùng chính là kiếm khí trong võ kỹ!"
Kha Nhĩ Tát vốn đang điên cuồng, đột nhiên trong đầu lại hiện ra một đáp án không thể tưởng tượng được. Chỉ có sử dụng võ kỹ mới có thể thấy rõ nguyên tố thân thể của lão.
Tuy rằng lão có thể ngăn cản nguyên tố Yêu Nhiêu phát ra, nhưng lại không cách nào ngăn cản võ kỹ "khí thế" xuyên thủng l*иg ngực Kha Phi được. Đây chính là nguồn gốc của võ đạo. Chiến kỹ nghịch thiên đối lập với lực lượng nguyên tố của triệu hồi sư Lĩnh Chủ.
Hay cho một chiêu dương đông kích tây. Hành động nhanh chóng quyết đoán lấy đi tính mạng Kha Phi.
Nhìn gương mặt hư ảnh Kha Nhĩ Tát đã đen lại, Yêu Nhiêu lạnh lùng quát: "Muốn đả thương ta, ngươi không có tư cách!"
Giờ phút này, hư ảnh của lão ta chỉ còn là một ấn ký. Kha Phi vừa chết, tinh thần ấn này liền bị bản thể triệu hồi về. Cho dù một sợi ấn ký Kha Nhĩ Tát gửi vào người con mình mạnh đến mức nào thì cùng không thể chống lại được triệu hồi lực của chính bản thể lão ta, căn bản không đủ thời gian cho lão làm hại Yêu Nhiêu. Đây chính là nhược điểm của tinh thần ấn được cường giả sử dụng.
Ký chủ chết, ấn ký chỉ có thể quay về!
Nếu không phải hai cha con bọn họ ngông cuồng ngạo mạn, hùng hổ lớn giọng muốn lấy tính mạng của Yêu Nhiêu thì nàng cũng không nghĩ đến phương pháp gϊếŧ chết Kha Phi để làm suy yếu thực lực của Kha Nhĩ Tát.
Suy cho cùng, vẫn là do chính Kha Nhĩ Tát bức tử con mình.
Nếu như lão ta có khí độ của cường giả dù chỉ là một chút, không chết không ngừng với Yêu Nhiêu thì Kha Phi dưới sự bảo vệ của lão sẽ không bao giờ ngã xuống trước chiêu thức của Yêu Nhiêu. Nhưng đáng tiếc là lão ta lại bụng dạ hẹp hòi, lấy tính mạng bằng hữu ra để áp chế Yêu Nhiêu. Sinh mạng là trên hết, dưới uy áp đe dọa của cường giả, cho dù là ai cũng sẽ chọn cách buông xuôi.
Chỉ cần gϊếŧ Kha Phi, tinh thần ấn của Kha Nhĩ Tát sẽ lập tức phải quay về bản thể. Ít nhất thì trong phế tích này sẽ không còn sự uy hϊếp gì nữa.
Quả nhiên đúng như sự suy đoán của Yêu Nhiêu, sau khi Kha Phi chết không lâu, tinh thần ấn không còn ký chủ thì dần dần mờ ảo bay lên không trung.
"Ngươi chờ.."
Hơi thở của Kha Nhĩ Tát trở nên điên cuồng như thủy triều cuồn cuộn, đôi mắt đỏ sậm tựa như hai ngọn lửa, rất muốn đốt Yêu Nhiêu thành tro tàn. Lão ta không cam lòng hét lên:
"Là ta quá nhân từ, ta nhất định sẽ tìm được ngươi. Ngươi và cả những kẻ ngươi coi là bằng hữu, dù chỉ là từng có quen biết, ta thề rằng sẽ khiến cuộc đời các ngươi khốn khổ, khiến các ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời. Thi thể bọn chúng sẽ được lột sạch treo trên cổng thành Đế Đô chờ ngươi trở lại cúng bái.. Ta nói được thì làm được, không cần biết ngươi vốn là người của Tuyết gia hay chỉ là một kẻ thay thế, ta cũng nhất định xóa sạch Tuyết gia khỏi thế giới này!"
Tinh thần ấn của Kha Nhĩ Tát nhanh chóng tiêu tán trên bầu trời. Tuy rằng lão cố gắng vươn một bàn tay lửa ý định thiêu cháy Yêu Nhiêu, nhưng lão đã không thể khống chế được lực triệu hồi từ bản thể. Ấn ký chính thức biến mất, nhanh chóng vọt về phía thành Quang Minh trên Chu Tước đại lục.
"Ba mươi canh giờ sau các ngươi thông qua truyền tống trận quay về, đó cũng chính là giờ chết của các ngươi. Nếu các ngươi không dám trở về thì hãy tự chôn vùi cả đời này dưới đáy biển Xích Ma Hải vô biên vô tận này đi. Tuy vậy, ta vẫn rất mong chờ có thể tự tay nghiền đám kiến các ngươi thành cặn bã hơn.."
Tại một khắc cuối cùng trước khi biến mất, tinh thần ấn của Kha Nhĩ Tát vẫn còn kịp reo rắc vào đầu mọi người lời nguyền rủa âm độc. Còn ba mươi canh giờ, truyền tống trận thông đến Đế Đô sẽ được mở ra.
Vốn chuyện có thể rời khỏi nơi quỷ quái tử khí lượn lờ khắp nơi này, quay về xã hội Nhân tộc là điều mà mọi người mong đợi đã lâu. Nhưng sau khi nghe được lời nguyền rủa của Kha Nhĩ Tát, tâm trạng mọi người đều trùng xuống, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đúng vậy, hiện tại chỉ miễn cưỡng tránh được một kiếp, nhưng ngày mai, ngày kia, những ngày tiếp sau đó thì sao? Bản thể của Kha Nhĩ Tát sau khi thu được tin tức từ ấn ký, cơn giận của lão tuyệt đối sẽ không thể nào tiếp nhận được.
Việc chờ đợi cái chết so với cái chết còn khiến lòng người khủng hoảng hơn nhiều.
Yêu Nhiêu đứng trên lưng Thủy Kỳ Lân, cho dù sắc mặt đã tái nhợt cũng không thể che lấp được khí thế bễ ngễ thiên hạ của nàng.
"Khoan đã, ta đồng ý cho ngươi rời đi sao?"