Khó có thể ức chế được ác khí trong lòng, lão Hắc Viên điên cuồng đánh về phía nha đầu cường đạo đáng giận có ý đồ khế ước nó.
"Vụt!" Một đạo kiếm khí màu đen lợi hại phát ra từ đầu ngón tay Yêu Nhiêu!
Đây chính tuyệt chiêu áp đáy hòm của nàng, mượn lực lượng của Hắc châu đeo trên cổ, phối hợp với chiêu thức "Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết". Một ngày nàng có thể ngưng kết hai đạo kiếm khí. Đừng cho là đây chỉ là chút khí của Ám nguyên tố, nó có thể trực tiếp xuyên thấu thân thể địch nhân, tương đương với ám khí như súng lục. Yêu Nhiêu gọi chiêu thức này là - "Phá Thiên chỉ"
Lão Hắc Viên bước một bước, nhanh chóng né tránh hắc quang làm nó sợ đến chảy mồ hôi lạnh kia.
Oành! Trên thân một gốc cây cổ thụ trăm năm phía sau lão Hắc Viên xuất hiện một điểm sáng vô cùng nhỏ, chạc cây che thiên tế nhật trực tiếp gãy mất một nửa, nặng nề nện xuống bùn đất.
Đáng chết! Yêu Nhiêu quay lưng bỏ chạy, tuy rằng kiếm khí có đủ lực lượng để đả thương linh thú, nhưng không đuổi kịp tốc độ của chúng nó. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
"Gào!" Lão Hắc Viên đấm ngực, túm lấy thân thể nho nhỏ của Yêu Nhiêu, nhấc nàng đến trước mặt. Vẻ mặt nó lúc này không có chút nào phẫn nộ, mà là vô cùng hưng phấn! Lực lượng của nhân loại này có thể giúp nó làm một đại sự!
Không biết con vượn này vì sao không đả thương nàng, bản thân lại bị trói buộc không thể động đậy, đành phải quay sang phương hướng nó đang hưng phấn chỉ mà nhìn.
Chỗ mà Hắc Viên chỉ đúng là trung tâm thần bí của sơn cốc Viên Phi. Nhớ năm đó, thời điểm lão Hắc Viên vẫn chỉ là tiểu Hắc Viên, thực lực không chỉ là cấp 4, mà là cấp 5. Khi đó nó là Bá Vương trong cốc, Liên Hoa Vụ? Phi, nó không để vào mắt; nhân sâm trăm năm, hừ, miễn cưỡng nhận lấy vậy.
Đáng tiếc tiềm năng cùng thọ mệnh của huyễn thú trưởng thành nào cũng đều là hữu hạn. Đến khi lão Hắc Viên tuổi già sức yếu, đánh không lại những con thú mới xuất hiện, nó đã mất cơ hội trở lại nơi linh khí nồng đậm, nhiều bảo vật trân quý · trung tâm sơn cốc thần bí kia.
"Sơn Đào thụ trăm năm, ta rất nhớ ngươi!" Lão Hắc Viên mê muội nhìn sương mù xa xa, nước mắt đầy mặt. "Liền mượn lực lượng cổ quái của tiểu nhân loại này vậy, đem Sơn Đào thụ trong tay lão xú Ưng kia cướp lại đi!".
TruyenHDYêu Nhiêu là loại người gì? Chỉ bằng một ánh mắt, nàng đã hiểu rõ tâm tư con Hắc Viên kia.
"Ngươi muốn liên thủ tiến vào trong trung tâm sơn cốc?"
"Gào!" Lão Hắc Viên đem Yêu Nhiêu đặt ở trên lưng, vô cùng mau lẹ chạy về phía trung tâm sơn cốc Viên Phi!
Đều là người đồng đạo, hà tất phải so đo nhiều!
"Gàooo! Ầm!" Một kích nặng tựa ngàn cân, khe tối vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổ tung!
Lão Hắc Viên hưng phấn thè lưỡi chạy như điên ở phía trước, bụi đất quay cuồng, một đoàn các loại huyễn thú bị cường đoạt bảo bối tức giận đến hộc máu đuổi theo sau!
"Rít!" Một con Tri Thù* Vương phổ thông cấp 4 phẫn nộ dùng một cẳng chân chỉ vào Yêu Nhiêu an an ổn ổn ngồi ở trên lưng lão Hắc Viên ăn hoa quả, phảng phất như cùng đồng bạn khiếu nại: Chính là nhân loại này, còn có cường đạo Hắc Viên trăm năm không trở về. Là hai thứ hỗn đản bọn họ, liên thủ đoạt Thủy Tinh lộ của ta!
*con nhện
"Gàooo! Gừuu!" Theo sau Tri Thù vương là mấy trăm các loại huyễn thú, không con nào không lớn tiếng lên án hai kẻ cường đạo ở phía trước.
Lão Hắc Viên phảng phất từ những truy kích phía sau đạt được lạc thú thật lớn, nó bước chân nhẹ nhàng, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
Yêu Nhiêu nhịn không được cười lớn, lão Hắc Viên này mới là bảo bối lớn nhất trong sơn cốc. Trình độ quen thuộc với các loại linh thảo thuốc bổ trong này thực khiến người ta phải giận sôi. Huyễn thú nào đem bảo vật gì giấu ở địa phương nào, nó so với nơi sinh trưởng của mình còn rõ ràng hơn. Xem ra vì thực lực hạ xuống, trăm năm không được điên cuồng cướp bóc đã khiến lão Hắc Viên này nghẹn ra tật xấu rồi.
Yêu Nhiêu lấy thân pháp võ nghệ thần kỳ, còn có một chiêu "Phá Thiên chỉ" đánh cho Linh thú xú Ưng không nhận ra Nam Bắc!
Một lớn một nhỏ cường đạo khiến sơn cốc viên Phi tận diệt. Ánh mắt Hắc Viên nhìn Yêu Nhiêu đều mang theo tia thưởng thức. Lão Hắc Viên hiện tại đã tiến nhập một loại cảnh giới kɧoáı ©ảʍ mới, điên cuồng hưởng thụ cảm giác cướp đoạt. Trừ Sơn Đào thụ thì nó không để ý việc Yêu Nhiêu đem phần lớn thứ tốt đoạt được bỏ vào chiếc túi lớn sau lưng. Toàn bộ sơn cốc Viên Phi lúc này đã gà bay chó sủa! Tất cả đều bị hai cường đạo này cướp đoạt hết!
Chạy vội ra khỏi sơn cốc, Hắc Viên trực tiếp đưa Yêu Nhiêu trở về hang sói.
"Tất cả đều cho ngươi, ta chỉ cần Chu quả và Linh chi thảo trăm năm thôi!" Yêu Nhiêu chỉ vào bao lớn của mình, hào khí tận trời.
Không sai, nàng là người tham tài vô sỉ, ngay cả một con Tiểu Hỏa Xà cũng muốn cướp. Nhưng đối với bằng hữu, Yêu Nhiêu chưa bao giờ keo kiệt. Vừa rồi vì đoạt Chu quả và Sơn Đào trăm năm trên tay Linh thú Ưng hỏa hệ mà nàng cùng lão Hắc Viên đều bị đốt thành gà trụi lông!
Bằng hữu là gì, chính là cùng nhau vui vẻ cười ha ha nhìn người kia bị đốt thành gà trụi lông.
Mà lão Hắc Viên tỏ vẻ trăn năm nay mới được một lần đánh cướp thông khoái như vậy đã cảm thấy mỹ mãn. Chỉ cần Yêu Nhiêu có thể thường xuyên đến thăm nó, cái gì cũng đều không cần.
Hắc Viên đã bị đốt trụi lủi lưu luyến rời đi, cảm xúc trong mắt nó khiến Yêu Nhiêu da gà rớt đầy đất:
"Tiểu bằng hữu! Tiểu bằng hữu! Ngày khác gặp lại!"
Tóc trên đầu rối tung như sau một trận nổ mạnh, mặt mày đen sì khoác cái bao lớn trên vai, vô cùng cao hứng trở lại hang sói nhà nàng.
Thanh đầu Lục đầu ngốc ngếch còn tưởng lại có yêu quái nào tìm tới, ào ào rít gào lộ ra răng nanh lợi hại. Đến khi Yêu Nhiêu tức giận đánh cho một quyền, bọn nó mới từ trong đau đớn quen thuộc miễn cưỡng nhận ra là "Tiểu Phong Tử*" đã trở lại.
*đồ điên nhỏ vì phụ thân YN là "Đại Phong Tử"
"Yêu Yêu! Con rốt cuộc đã trở lại! Phụ thân rất lo lắng! Rất sợ hãi!"
Đồ điên khóc lóc đi tới, nước mũi nước mắt lau loạn trên người nữ nhi. Thanh đầu Lục đầu nghe được thanh âm khoa trương đó thì trợn trắng mắt.
"Yêu Yêu! Con nói đi hai giờ, ta ở nhà đếm kiến cũng được tới mười vạn con, trời cũng đã tối! Hóa ra là con đi uốn tóc, trong lòng con phụ thân không quan trọng bằng tóc sao? Hu hu hu!"
Đồ điên phụ thân nuốt một ngụm nước miếng, tiếng đói khát trong bụng phát ra so với âm thanh gào khóc còn lớn hơn.
Thanh đầu mũi thính như vậy còn không nhận ra Yêu Nhiêu, thế mà kẻ thường ngày có thể nhầm lẫn giữa chân gà và tảng đá mắt lại không chớp lấy một cái nhào về phía nàng.
Yêu Nhiêu phá lệ không dùng một chưởng chụp kẻ điên này từ trên người xuống, ánh mắt nàng ôn nhu nhu xoa mái tóc dài mang chút vàng của phụ thân. Vẫn là đồ điên tốt, dù cho có bị nướng thành gà trụi lông, ở trong mắt ông ấy, Yêu Yêu vẫn là Yêu Yêu.
Yêu Nhiêu ở trong lòng thầm hạ quyết tâm: "Yên tâm, phụ thân điên, Yêu Yêu sẽ luôn luôn đối tốt với người, cho người ăn chân gà lớn, nuôi người cả đời."
Trong lòng ấm áp, ngoài miệng vẫn không buông tha:
"Cái vòng rách nát này của ngươi chẳng có tí tác dụng nào, hại con suýt chút nữa đã chết rồi!"
Yêu Nhiêu đùa nghịch tóc của phụ thân điên, đem Ngự Thú hoàn trả lại cho ông. "Ngoan, nín đi, phụ thân xem nữ nhi mang cái gì ăn ngon về này?"
Yêu Nhiêu từ trong cái túi lớn lấy ra một gốc Linh chi thảo trăm năm cùng Chu quả hai trăm năm, đặt ở dưới mũi phụ thân điên.
Ánh mắt đồ điên trở nên dại ra, nhưng lại không chảy nước miếng. Các đường nét trên mặt trở nên cứng đờ.
Xong rồi, sư phụ nghiêm khắc mất trí nhớ lại muốn xuất hiện sao? Yêu Nhiêu vừa định lấy ra Kim Giáp trùng, phụ thân điên đột nhiên tiếp nhận Linh chi thảo cùng Chu quả trong tay Yêu Nhiêu, đột nhiên hành đại lễ kỵ sỹ, ôn nhu xoa nhẹ tóc nàng một chút, xoay người rời đi.
Chỉ để lại Yêu Nhiêu ngơ ngác kinh ngạc đứng tại chỗ, phụ thân ôn nhu bình thường như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng được thấy.