Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 27: Mùa xuân, chôn Long Giác tàn phế xuống bùn..

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yêu Nhiêu muốn từ trong trí óc của cục bùn mới khế ước tìm kiếm một ít tin tức hữu dụng, đáng tiếc đầu óc nó quả thực là làm từ bùn nhão, chỉ sợ hãi rụt rè lặp đi lặp lại một ý nghĩ mãnh liệt:

"Hơi sợ.. nhiều người quá.. ta hơi sợ.."

Yêu Nhiêu không có gì để nói, lấy Sửu Sửu đang kết thành cái kén từ trong Ngự Thú hoàn trực tiếp đặt lên đầu nó. Nếu như Thần Dược ở trên đầu nó đã ngay lập tức khôi phục sức sống, vậy Sửu Sửu sẽ nhận được ưu việt gì đây? Không biết sẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa?

Một quầng sáng chói lòa xuất hiện chứa đựng sinh mệnh lực nồng đậm, đạo phù văn tiến giai hiện ra dưới chân Yêu Nhiêu. Thủy Kỳ Lân nhảy ra từ không gian huyễn thú, cao giọng kêu lên.

Thăng cấp! Triệu hồi sư cấp 3 cao cấp! Ba ngôi sao màu xanh dưới chân Yêu Nhiêu từ nhỏ biến thành lớn. Số lượng sao đại diện cho cấp bậc của Yêu Nhiêu, còn độ lớn nhỏ của chúng thì quyết định trạng thái viên mãn của mỗi cấp bậc. Ba ngôi sao của nàng từ nho nhỏ lúc đầu đến ba ngôi sao lớn có đường kính mấy thước, dấu hiệu này chừng tỏ triệu hồi lực của nàng từ cấp 3 sơ cấp trực tiếp thăng lên cấp 3 cao cấp. Cách cấp 4 một đoạn xa, bước một bước lớn trên con đường trở thành cường giả chân chính.

Đừng coi đây chỉ là một lần thăng hai giai trong một cấp bậc, bởi vì chiến lực giữa sơ cấp và cao cấp cách nhau rất lớn. Có thể nói, trong một trận chiến cùng cấp, triệu hồi sư cao cấp muốn gϊếŧ triệu hồi sư cấp thấp hơn mình thực sự dễ dàng như gϊếŧ một con chó*, tới bao nhiêu gϊếŧ bấy nhiêu.

*tgia viết, kp edt tự sửa

"Luân gia.. đã được ngộ đạo kỹ năng huyết mạch truyền thừa: Bạo Vũ."

Trong đầu Yêu Nhiêu vang lên giọng nói non nớt của Thủy Kỳ Lân. Tiểu Kỳ Lân là Thú hệ, không nhận được ưu việt gì cục bùn nhỏ nhưng chịu ảnh hưởng của chuyện Yêu Nhiêu thăng cấp, mở ra chiến kỹ truyền thừa hạng nhất của huyết mạch thần thú. Uy lực sóng công kích Thủy nguyên tố của nó đã mạnh đến dọa người rồi, không biết uy lực của "Bạo Vũ" này đến đâu?

Trên thân Sửu Sửu kết thành một quả trứng màu xanh cũng xuất hiện hai viên chiến thú tinh màu vàng sáng lấp lánh. Linh thú "Trứng" cấp 2!

Linh thú cấp 2 tuy rằng so với thần thú Thủy Kỳ Lân thì không đáng nhắc tới. Nhưng phải biết rằng Sửu Sửu lúc trước vẫn còn là một gốc Thực hệ chiến thú phổ thông cấp 4, như vậy mới biết loại thăng cấp siêu cấp này biếи ŧɦái đến mức nào. Hơn nữa đều liên quan đến chuyện thăng cấp của Yêu Nhiêu.

Trong ánh mắt Long Giác phản chiếu ánh sao. Hắn há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào làm ảnh hưởng đến Yêu Nhiêu, đôi môi hàm chứa ý cười ái muội nhìn bóng hình xinh đẹp, tóc dài tung bay của Yêu Nhiêu khi thăng cấp.

"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Thăng cấp thành công, ánh mắt Yêu Nhiêu nhìn cục bùn nhỏ như muốn ăn nó luôn.

Mà cục bùn ngơ ngác kia quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, vẫn cứ run rẩy: "Rất sợ.. ta rất sợ.. ta muốn chạy trốn.." Trong đầu Yêu Nhiêu vẫn chỉ nhận được toàn những tiếng lải nhải như niệm kinh của tên nhát gan này.

Sửu Sửu vẫn chưa thức tỉnh, cái "kén" xanh biếc như ngọc nằm trên đầu cục bùn, tản mát ra mùi hương nhàn nhạt thơm ngát. Có thể nhìn ra được quá trình tiến hóa của Sửu Sửu vẫn chưa hoàn thành.

Sau khi mùi hương thơm ngát ấy tản đi, một bóng dáng lén lút lần nữa xuất hiện trước mặt Yêu Nhiêu. Thần Dược khi nãy vì đánh lạc hướng hai người mà chạy loạn lúc này đã quay lại, đang sầu não trốn sau một tảng đá lớn để tránh đá vụn. Nó có chút chần chờ nhìn Yêu Nhiêu, dáng vẻ không muốn xa rời cục bùn đã bị Yêu Nhiêu khế ước.

Cuối cùng, nó đột nhiên duỗi chân ra, nhanh như chớp chạy lại gần dán lên người cục bùn, dáng vẻ thà chết không khuất phục, hung tợn nhìn chằm chằm gương mặt Yêu Nhiêu, dường như muốn cùng sống cùng chết với cục bùn.

Cẩu huyết như vậy đấy, không tốn chút sức lực nào đã thu phục được 'tệp đính kèm' Thần Dược.

Yêu Nhiêu càng nhìn gốc Thần Dược đang bám chặt lấy cục bùn càng cảm thấy không thể tin được. Nàng phẩy tay nhẹ một phát, không ngờ lại khiến Long Giác vẫn luôn đứng sau giúp nàng lau mồ hôi cùng ngã vào vũng bùn.

"Yêu Yêu, đừng hung bạo như vậy mà, người ta.. người ta dù gì cũng là vì nàng mới biến thành tàn phế, nàng hẳn là nên lấy thân báo đáp mới phải đạo." Trên mũi dính nước bùn cũng không chút ảnh hưởng đến gương mặt không chê vào đâu được của Long Giác. Ánh mắt u oán của hắn quả thực có lực công kích đối với tất cả các sinh vật giống cái.

Yêu Nhiêu nheo mắt, hừ nhẹ, bịa ra một bài hát: "Mùa xuân, ta chôn Long thiếu tàn phế dưới vũng bùn. Sang thu, ta thu hoạch được thật nhiều nam sủng mới tay chân lành lặn.."

"..."

Long Giác bất lực.

Quả nhiên sinh mệnh lực của cục bùn không hề có tác dụng gì với con người. Thấy Long Giác khong hấp thụ được chút sinh mệnh lực nào, Yêu Nhiêu yên lặng đưa cục bùn nhỏ, Thần Dược và Sửu Sửu còn đang nhập định vào hết trong không gian của Ngự Thú hoàn.

"Yêu Nhiêu quả nhiên là quan tâm đến tay của ta." Long Giác khoa trương dán sát gương mặt tuấn tú của mình đến gần Yêu Nhiêu.

"Đúng vậy." Yêu Nhiêu khıêυ khí©h dùng ngón tay néo cái càm trơn bóng của hắn, nở một nụ cười quyến rũ: "Nếu ngươi chỉ có một cánh tay thì ai giúp ta lấy đi Chí Dương đỉnh đây? Sức lao động miễn phí của ta."

"Quả nhiên tà tâm đối với Chí Dương đỉnh không bỏ được, nha đầu thối."

Long Giác đã quen chuyện Yêu Nhiêu trêu chọc. Cứ nghĩ đến việc Yêu Nhiêu thật lòng lo lắng cho mình là hắn lại cảm thấy ngọt ngào như được rót mật. Phân thân lần này đến đây đã đạt đến cấp bậc Lĩnh Chủ, tại Xích Hải hoang vu này, hắn muốn sùng nàng thì không ai có thể ngăn cản!

"Tuy nhiên nếu chúng ta lấy đi Chí Dương đỉnh, Võ Dương Đại Đế gì đó liệu có phát hiện ra không?"

Mỗi một Luyện Khí Sư đều lưu lại trên từng huyễn khí mình tỉ mỉ điều chế một tia hồn lực để phòng ngừa sau này bị người khác chiếm đoạt. Hơn nữa với thực lực hiện tại của Yêu Nhiêu, nàng vẫn chưa dám chọc đến một Đại Đế biếи ŧɦái, kẻ có thể dễ dàng hủy đi một tòa thành chỉ bằng một đao.

"Chuyện này thì nàng không cần lo lắng.." Long Giác cười khanh khách, nhìn thẳng vào mắt Yêu Nhiêu: "Bởi vì Võ Dương đã chết."

Cái gì? Đại đế ngã xuống? Yêu Nhiêu nghe thế thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì số tuổi thọ của Đại Đế ngang vạn năm. "Chẳng lẽ là sống thọ và chết tại nhà?"

"Không phải, vào trận tranh bá trăm năm trước với Ma Vương.. đã thất bại." Long Giác nhàn nhạt trả lời.

Chiến thú thành đao, chém chết Độc Long Thâm Uyên. Một đao hạ xuống phá hủy một tòa Ma thành.. nhưng cho dù thế thì một nhân vật tài tình, tung hoành tuyệt đại như vậy vẫn ngã xuống dưới tay thủ hạ của Ma tộc ư?

Yêu Nhiêu đột nhiên cảm thấy sự phát triển của thế giới này đã vượt qua hiểu biết của nàng. Ma tộc thực sự lớn mạnh như thế sao?

Long Giác thừa dịp Yêu Nhiêu hoảng hốt, nhẹ nhàng nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng: "Tin ta đi, thế giới này so với tưởng tượng của nàng thì rộng lớn hơn rất nhiều, Chu Tước đại lục chẳng qua chỉ là một lãnh thổ rất rất nhỏ trong số đó thôi. Đợi đến lúc nàng có đủ thực lực bước ra khỏi Chu Tước, ta sẽ cùng nàng đi nhìn ngắm tất cả cảnh đẹp trên thế giới này."

Đôi mắt đỏ rạng rỡ lấp lánh của Long Giác khiến Yêu Nhiêu nhất thời đơ người. Bị thế giới qua lời miêu tả của hắn hấp dẫn, khát vọng thành cường giả càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Lấy Chí Dương đỉnh đi thì không có vấn đề gì. Tuy nhiên Chí Dương đỉnh biến mất, cực âm tất đại thịnh, đến lúc đó chỉ sợ sẽ khiến cho toàn bộ hoang đảo Ma tộc này xuất hiện dị biến. Phế tích Thái Cổ sẽ hồi sinh." Long Giác nhìn Yêu Nhiêu, trần thuật sự thật nguy hiểm này.
« Chương TrướcChương Tiếp »