Quyển 1 - Chương 13: Sinh mệnh so với giấc mộng quan trọng hơn

Là phế tài vạn năm không gặp, Yêu Nhiêu dứt khoát cự tuyệt đề nghị chưa từng xuất hiện trong trăm năm thành lập của học viện Xuất Vân đó là nhận lại sáu kim tệ phí báo danh, quyết tâm tham gia vòng khảo hạch thứ hai.

Các đạo sư của học viện đều bị loại ý chí bất khuất không buông tha này của nàng làm cho cảm động, chỉ có kẻ nhận được 'Âm năm' linh căn là Yêu Nhiêu sau khi suy xét thật lâu mới có thể hiểu được bản thân tại sao lại không qua được vòng thứ nhất. Bởi vì nguyên lý hoạt động của hắc thạch đó là kiểm tra độ dao dộng của linh lực. Kẻ mỗi ngày đều được tắm rửa bằng Linh Cơ dịch như Yêu Nhiêu, linh lực trong cơ thể đã nồng đậm đến độ có thể khiến người khác giận sôi. Nàng chỉ tùy tiện điều động một chút linh lực nhưng đối với một trắc linh thạch phổ thông cũng giống như vạn trượng thủy triều, đương nhiên nó chịu không nổi, phép tắc vận hành trực tiếp mất đi hiệu lực.

Cho nên trắc linh thạch cao lớn như ngọn núi kia, tùy tiện vì một lý do mà đem nàng – một thiên tài hồng tự cứ thế mai một!

Một đạo sự cao lớn uyển chuyển đến nói với Yêu Nhiêu, rằng nàng có may mắn mà vượt qua vòng thứ hai đi nữa thì với cơ sở linh lực vạn năm không gặp này cũng sẽ khiến nàng vĩnh viễn ở lại "ban Học tiền", tuyệt đối không có khả năng thức tỉnh linh lực.

"Các thiếu niên." Nam đạo sư cao lớn tập trung hơn một ngàn thiếu niên khoảng mười tuổi không có thông qua vòng thứ nhất lại.

"Khảo hạch kế tiếp rất nguy hiểm, các ngươi phải ở trong một không gian phong bế chiến đấu cùng một đàn khô lâu cấp thấp, thu thập mười gốc Lục Già thảo trong thời gian quy định. Nhân tài nào còn sống trở về sẽ đủ tư cách vượt qua vòng khảo hạch thứ hai!"

Nam đạo sư vừa bóp nát chiếc chìa khóa không gian trong tay, một cánh cửa lớn nặng nề xuất hiện trước mặt mọi người, do thuật thức phong bế không gian tạo ra.

Khe cửa chậm rãi mở ra, mọi người nhìn thấy từng đám từng đám khô lâu binh màu trắng mà chỉ có triệu hồi sư mới có khả năng gϊếŧ hết. Cứ mỗi ba gốc Lục Già thảo thì có không dưới hai mươi khô lâu binh gắt gao thủ vệ.

Có người nhát gan hơn một chút trực tiếp bị dọa khóc. Bọn họ có nghe nói qua ở trong Ma Hải khủng bố vây quanh Chu Tước đại lục tràn đầy các loại Hắc Ma, cũng biết khe không gian thường xuyên xuất hiện trên đại lục, mỗi lần xuất hiện đều sẽ kèm theo rất nhiều ma binh đi gϊếŧ hại nhân loại. Nhưng bọn họ vốn ở Bạch Vân thành, là đại thành thứ năm được thánh quang bảo hộ của nước Đại Hồng, mấy đứa bé ngày ngày ở nhà uống sữa nào đã được găp qua cảnh tượng này!

Không cần nam đạo sư cao lớn nói lời vô nghĩa, 9/10 thiếu niên tỏ ý muốn rút lui khỏi trận đấu, còn 1/10 còn lại cũng không phải tất cả đều dũng cảm, bởi vì trong đó có một nửa số người trực tiếp té xỉu, 1/4 là sợ tới mức không đứng dậy nổi. (1/4 của một nửa còn lại ý)

Tính tới tính lui, còn dám tiếp tục tham gia khảo hạch chỉ khoảng hai mươi người.

Yêu Nhiêu dẫn đầu hướng cánh cửa đi đến, nam đạo sư cao lớn nhìn nàng, trịnh trọng nói: "Sinh mệnh so với giấc mộng còn quan trọng hơn."

"Cảm ơn." Yêu Nhiêu cầm lấy một cái túi nhỏ để đựng Lục Già thảo, trực tiếp bước vào mà không quay đầu lại. Nàng cũng không tin ngay cả cửa này mà nàng cũng không qua được, trên đời ai chẳng có trở ngại! Vì trở nên cường đại, vì tìm kiếm lực lượng tương tự với Hắc Châu, nàng chỉ phải nuốt xuống khẩu khí này!

Có nàng đi đầu, hai mươi thiếu niên lần lượt ào ào theo sau.

Yêu Nhiêu giống như một con báo, nhẹ nhàng chạy đến dưới một tảng đá lớn, che giấu thân mình, quay lại đã thấy khoảng mười thiếu niên giống như cái bóng đi theo nàng phía sau, một đám cùng chui vào khe đá.

"Các ngươi đi theo ta làm gì?"

"Ta.. Chúng ta cảm thấy ngươi tương đối lợi hại." Một thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh cố lấy dũng khí, nhìn thẳng mặt Yêu Nhiêu.

"Huhu" một tiểu cô nương trực tiếp khóc.

Yêu Nhiêu đầu đầy hắc tuyến, "Ngươi còn khóc."

"Không phải ta muốn đến, là có người đẩy ta vào, là ai đẩy ta?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đầy vẻ phẫn nộ, nước mắt đầm đìa.

Yêu Nhiêu không nói gì.

"A! Năm nay bọn nhỏ đều không chạy loạn, thật có ý tứ." Ở trong một thư phòng sáng ngời, một lão đầu đeo mắt kính hình trăng khuyết đang ngồi, trôi nổi trước mặt lão là một viên Thủy Tinh Cầu quỷ dị, trên đó cư nhiên là cảnh tượng bên trong không gian phong bế. Không biết là lão nhân đáng khinh ở đâu, lại sử dụng "Vu Sư Chi Nhãn" còn cao cấp hơn so với hệ thống theo dõi mà học viện mang theo.

Trên Thủy Tinh Cầu lúc nay phản chiếu thân ảnh của mười thiếu niên.

"Ta tên là Chiến Hổ." Thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh đại khái khoảng mười lăm tuổi, cảm thấy Yêu Nhiêu rất có chủ kiến, liền tự đứng lên giới thiệu.

"Chào, Yêu Nhiêu."

Yêu Nhiêu nhíu mày, vốn không muốn cùng đồng hành với nhóm thiếu niên này, nhưng khi nhìn đến đám khô lấu binh rất quen thuộc khi nàng còn làm Thánh nữ kia nhất thời nảy ra chủ ý. Đã có người giúp đỡ vậy nàng càng đỡ chút tinh lực đi đánh nhau.

·

Lục Già thảo là một loại thực vật hình phiến lá, lớn lên giống cà tím, có thể dùng để luyện chế dược nâng cao tinh thần.

Hai mươi người bọn họ đến trước mặt ba gốc Lục Già thảo, bị hai mươi khô lâu binh vây quanh.

"Tiểu đội dẫn quái số 1! Lên!" Yêu Nhiêu vẫy tay ra hiệu.

Lấy Chiến Hổ dẫn đầu, tám thiếu niên xếp thành một đội hướng khô lâu binh chạy tới, mỗi người phụ trách hấp dẫn một khô lâu binh vòng ngoài, dẫn ra ngoài 100 thước làm mất dấu, sau đó quay về đội.

Khô lâu binh tuy rằng hung tàn, nhưng tốc độ di chuyển rất chậm. Nếu mục tiêu bị truy kích có tốc độ nhanh hơn, chúng nó liền bắt đầu lãng đãng chạy. Vì thế cho nên không cần đánh nhau, chỉ cần dẫn chúng nó rời đi là tốt rồi.

"Tiểu đội dẫn quái số 2! Lên!"

"Tiểu đội hái thảo! Lên!"

Chỉ thấy ba thiếu niên thể lực kém cỏi nhất không gia nhập tiểu đội dẫn quái nhanh chóng chạy về phía ba gốc Lục Già thảo, mỗi người nhổ một gốc liền lập tức quay đầu chạy về.

Mấy thiếu niên không ngừng chạy đang thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ nhưng vẫn khó giấu được hưng phấn.

"Đưa cho Yêu Nhiêu trước" Chiến Hổ đi lên phía trước đến, tiếp nhận Lục Già thảo trên tay ba người kia, không nói nhiều đã bỏ vào chiếc túi trên lưng Yêu Nhiêu.

"Đúng! Cho ngươi trước!" Tất cả mọi người đều chăm chú mà nhìn Yêu Nhiêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Nhiêu đỏ lên, cảm thấy tự hào vì bản thân vô sỉ. Nàng không phải chạy, không phải hái thảo, chỉ ra một chủ ý rác rưởi rồi ở phía sau hô hai câu thế nhưng lại được nhóm cu-li này truy phủng.

"Đem theo trí nhớ mà sống lại cũng không phải là việc xấu nhỉ." Yêu Nhiêu cười tủm tỉm.

"A, không cướp đoạt lẫn nhau, cũng không cùng khô lâu binh phát sinh xung đột chính diện, tiểu cô nương này thật sự không tồi." Lão đầu ngồi trước Thủy Tinh Cầu lên tiếng nhận xét.

Đây là một gốc cây cuối cùng, Yêu Nhiêu khom người bứt lên một gốc tiểu thảo xanh mượt.

Hả, có người đứng ở phía sau. Yêu Nhiêu nhìn lại, là cô nương nhỏ gầy trên trán có một vết sẹo hồng nhạt. Nữ hài tử này nàng đã gặp qua, là cô nương đứng bên người Kim Đại Phú khi báo danh, lại bị hắn hung hăng đẩy ngã xuống đất.

Cô nương sẹo hồng môi có chút tím, ngón tay run rẩy. Yêu Nhiêu nhìn ra phía sau nàng, vội vàng đem người đẩy ra.

Bởi vì nàng nhìn thấy phía sau tiểu cô nương đó là một khô lâu binh!

"Yêu Nhiêu! Cẩn thận!" Thanh âm Chiến Hổ đồng thời vang lên.

Sau khi Yêu Nhiêu đem cô nương sẹo hồng đẩy ra, bạch cốt chưởng kia lập tức đánh úp đến sát mặt nàng!

Xong rồi, thật sự phải chết sao? Chiến Hổ nghĩ.

Nghiêng đầu! Nghiêng người! Nhảy lên! Đá chân! Trong chớp mắt, không có ai thấy rõ đã phát sinh cái gì, chỉ biết là khô lâu binh vừa rồi còn hung hăng lúc này cái đầu như một viên sao băng bị Yêu Nhiêu vặn xuống làm cầu đá, nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu Chiến Hổ đang trợn mắt há hốc mồm.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!" Chiến Hổ chỉ vào Yêu Nhiêu, cả người run rẩy.

"Ha ha, thời điểm chó trông cửa nhà ta không nghe lời, ta cũng làm như vậy." Yêu Nhiêu hàm hậu sờ sờ cái đầu rối xù, lời nói vô cùng thành thật.