Đồ điên quả nhiên là một phụ thân tốt bề ngoài cuồng dã, nội tâm ôn nhu. Trong không gian trữ vật của Ngự Thú hoàn chẳng những để lại một đống kim tệ không biết từ đâu tới, ở một nơi tối tăm không bắt mắt để lại một quyển sách cũ đã nhăn mép, nhưng mà tên sách so với ánh sáng của kim tệ còn bắt mắt hơn · "Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết".
Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết, một bộ bí tịch võ học hoàn chỉnh lại cường đại! Nếu xuất thế tất sẽ khiến các thế gia thậm chí quốc gia điên cuồng tranh đoạt. Nhưng ai có thể nghĩ đến nó lại đang nằm trong vòng tay của một tiểu cô nương 14 tuổi.
Đồ điên mặc áo choàng được viết chữ "Yêu" chói lọi rực rỡ kia, vô cùng phong cách mà tạm dừng cuộc sống muôn màu muôn vẻ với Yêu Nhiêu, đi thắp sáng "Thánh hỏa" trong lòng ông.
·
Mà lúc này, học viện triệu hồi sư Xuất Vân cũng chào đón sự kiện chiêu sinh mỗi năm một lần. Bạch Vân thành vốn phồn hoa náo nhiệt, vào ngày này lại càng thấy được sự nhộn nhịp.
Các học viện triệu hồi sư đứng đầu nước Đại Hồng gồm thứ nhất là học viện Đế Đô thuộc thành Đế Đô, thứ hai là học viện Vĩnh Hằng thành Vĩnh Hằng, thứ ba là học viện Quang Huy thành Quang Minh, cuối cùng là học viện Thanh Đằng thành Thanh Sơn.
Tuy rằng học viện Xuất Vân không thuộc tứ cường nhưng lại một mình chiếm được toàn bộ tài nguyên ưu việt về huyễn thú trong rừng rậm Bạch Vụ, hợp lại thực lực cũng không kém là bao, xem như là tồn tại cao nhất trong các học viện nhị lưu.
Yêu Nhiêu vốn tưởng rằng nhập học đều sẽ phải trải qua báo danh khảo hạch, thật không ngờ vừa đến cửa liền nhìn thấy từng chiếc xe liễn rực rỡ xếp hàng dài, lần lượt nối đuôi nhau đi vào học viện, kéo dài không dứt.
"Oa! Đó là Hỏa Lang cấp 3!"
"Ngươi coi ngươi coi! Tiểu nhi tử Thành chủ thành Quang Minh cũng tới rồi! Hình như tên.. tên là Kha Đa."
Tiểu nhi tử Thành chủ Đại thành đứng thứ ba trong truyền thuyết cũng tới rồi. Yêu Nhiêu nhìn chăm chú, những hộ vệ đi trước đều là triệu hồi sư cấp 2, triệu hồi ra đều là chiến thú uy mãnh như Hỏa Lang hoặc là Băng Hổ ở trước xe liễn, phun ra hỏa hoa cùng băng tuyết mở đường, vô cùng uy phong bá đạo.
Tiểu thế tử giống như vậy, không chỉ tới một người.
"Thì ra là vậy." Yêu Nhiêu trong lòng âm thầm phỏng đoán.
Chu Tước đại lục không có Quang Minh thần điện, nhưng có thế gia. Những học sinh có bối cảnh như vậy tự nhiên không cần tham gia khảo hạch, gia tộc sớm đã tận hết sức lực dùng dược vật đưa bọn họ trở thành thiên tài thức tỉnh linh lực, chỉ cần thông qua Thông Linh ma pháp trận của học viện là có thể trở thành triệu hồi sư cấp 1 cường đại.
Tuy nhiên lúc này Yêu Nhiêu còn không biết. Trừ bỏ các đại học viện, trong cảnh nội nước Đại Hồng cũng cất giấu đủ loại môn phái cao cường, tỷ như Phần Hỏa điện, Lạc Hà tông, Nhiên Yêu phái..
Cánh cửa những môn phái đó rất cao, hơn nữa cùng không ai biết rõ vị trí cụ thể của họ. Trong truyền thuyết, cao thủ của các môn phái đều là triệu hồi sư cấp 4 trở lên. Bọn họ không đợi người đến cửa cầu học mà thường xuyên phái đệ tử ở các thành thị đi lại, tìm xem có những thiếu niên nào trước mười tuổi có khả năng thức tỉnh linh lực thì sẽ bắt về môn phái bồi dưỡng.
Trực tiếp làm cho Phật môn hương khói hưng thịnh, lời cầu phúc nhiều nhất chính là:
"Xin đến cướp ta đi!"
·
Dân chúng Bạch Vân Thành khó có một lần thấy được nhiều triệu hồi thú như vậy, ồn ào sợ hãi cùng kích động, vây quanh cửa lớn học viện Xuất Vân chật như nêm cối.
Lôi Báo cấp 6 cao bằng một người trưởng thành căn bản là không cần phun lửa, phun tuyết, chỉ một ánh mắt âm u huyết tinh kia cũng đủ khiến người người sợ hãi!
Chiến giả có được chiến thú cấp 6 đó ưỡn ngực kiêu ngạo. "Chiến thú phong cách cường đại như vậy các ngươi có không? Chiến thú cao giai da lông sáng chói như vậy các ngươi có không? Bổn đại gia soái như vậy các ngươi so được không? So được không?"
"Hừ, tên hề nhảy nhót!"
Yêu Nhiêu đã nhìn quen Thanh đầu Lục đầu ở trước mặt nhe răng nhếch miệng, nhàm chán ngáp. "Ngay cả linh thú cũng không phải, khoe khoang cái khỉ gì!"
"Chiến thú không phải dùng như vậy, thật đáng xấu hổ! Thật lãng phí!" Thanh âm kiên định phía sau Yêu Nhiêu truyền đến.
A, hóa ra cũng có người nhìn tên hề kia nhảy nhót không vừa mắt. Yêu Nhiêu tò mò quay đầu lại.
Xuất hiện trước mắt Yêu Nhiêu là một thiếu niên hào hoa phong nhã, dáng người nhỏ gầy, mặc y phục vải bố đầy mụn vá. Ngũ quan thiếu niên cũng không quá đặc biệt, hai bên mũi còn có mấy đốm tàn nhang. Nhưng hắn lại có một đôi mắt đen sáng người làm cho người khác khắc sâu ấn tượng.
Lúc này đôi mắt đen ấy đang tràn đầy hâm mộ đặt trên người con Lôi Báo uy phong lẫm liệt đằng kia.
"Ồ, vậy ngươi nói xem chiến thú phải dùng như thế nào?" Yêu Nhiêu nhất thời hứng khởi, thuận miệng hỏi một câu.
Ở trong lòng Yêu Nhiêu, thiếu niên yếu đuối cam chịu này nhất định là một cuồng nhân có chí giúp đỡ thiên hạ, chiến đấu trảm yêu trừ ma. Không phải khi còn nhỏ bị Ma tộc phá hủy nhà cửa, thì nhất định cũng là chịu khổ trong chiến loạn, coi chiến thú trở thành đồng bạn và vũ khí, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào dùng phương thức gì kinh nhờn.
Nhưng câu trả lời của thiếu niên sau đây lại khiến Yêu Nhiêu đầu đầy hắc tuyến.
"Đương nhiên là dùng để kiếm tiền!"
Đáy mắt thiếu niên nhỏ ốm phát ra sắc thái điên cuồng, gắt gao nắm tay lại: "Nhiều người vây xem như vậy, nếu thu của mỗi người một đồng phí vây xem cũng có thể kiếm được thật nhiều tiền!"
"Nếu quy định thêm "mỗi một lần sờ chiến thú, thu mười đồng", rất nhiều gia trưởng đều sẽ mang đứa nhỏ nhà mình đến tham gia, vậy so với vây xem còn kiếm được nhiều hơn!"
Thiếu niên gương mặt cuồng nhiệt, hưng phấn mà nói lảm nhảm lẩm bẩm, thậm chí còn lấy bàn tính nhỏ giấu trong tay áo ra, tránh ánh mắt người khác mà tính toán. Ánh mắt chớp động, đều là hình dáng tiền tệ.
Ta choáng, thì ra là kẻ tham tiền! Cũng không phải chiến thú của ngươi, có nhất thiết phải nghiêm túc tính toán tiền lời như thế không? Thiếu niên chính nghĩa nàng ảo tưởng trong lòng lập tức tan biến. Ném kẻ đang hưng phấn tính toán kia ở sau đầu, xoay người trực tiếp rời đi.
Xe liễn quý tộc như Ngư Long Kim Vũ tiến về phía cửa lớn của học viện. Quý tộc vừa rồi được mọi người nhắc đến, tiểu nhi tử Thành chủ thành Quang Minh · Kha Đa đang nửa nằm trên nệm gấm mềm mại trong xe, ngạo khí quan sát đám người cuồng nhiệt bên ngoài.
"Thật sự là một đám nhà quê, so với thành Quang Minh còn kém xa! Nhưng có mấy nha đầu cũng coi được!"
Kha Đa thế tử thoải mái phun ra một ngụm ác khí. Phụ thân hắn là thành chủ Quang Minh thành đứng thứ ba ở Đại Hồng này, cường giả Lĩnh chủ cấp 7 đại danh đỉnh đỉnh, ngay cả hai ca ca của hắn cũng lần lượt là cấp 2 và cấp 3. Đáng tiếc có một điều nói ra không dễ nghe, sinh ra ở một gia đình tôn quý như vậy nhưng đã đến mười lắm tuổi rồi mà hắn vẫn còn chưa trải qua thông linh!
Cũng không phải tại vì linh lực thức tỉnh trễ, mà là do hắn rất lười.
"Mỗi ngày hưởng thụ ôn hương, khi nam bá nữ là sự tình hạnh phúc cỡ nào, lão tử thối lại bức ta đi thông linh." Kha Đa nghĩ đến nguên nhân phải đến đây thì muốn to đầu.
Hoàn hảo là đặc sứ có thể đến Bạch Vân thành. Kha Đa hết sức cảm kích nhìn thiếu niên bạch y đứng đắn đang đứng bên người.
"Đúng rồi, cháu* của Thành chủ Thanh Sơn thành, còn có cháu ngoại* Thành chủ Vĩnh Hằng thành lần này hình như cũng đều tới học viện Xuất Vân, không biết có phải người cùng đạo hay không**?"
*chất nhi- cháu ngoại. Chú thích để mn phân biệt vì cả hai đều gọi là cháu
**ý ổng là chỉ mấy đứa đó có cùng thói ăn hϊếp người khác giống ổng hay kh đó: >
Kha Đa mắt phượng thanh tú xẹt qua một tia da^ʍ tà, lại có điểm kiêng kị với cái gọi là · "Đặc sứ đại nhân" bên người này. Xe liễn của hắn chậm rãi tiến vào cánh cửa trắng tinh của học viện Xuất Vân, phía sau là đám người nhập học đang ngày một nhiều lên.
Đúng vậy, năm nay học viện Xuất Vân vô cùng náo nhiệt, không riêng gì đặc sứ đại nhân thần bí, các thế tử quý tộc đại chủ thành, còn có một ít thế lực không muốn người biết đến đều tiêu tiêu dũng mãnh tiến về đây.