"Ừ, tôi biết rồi, nhìn hai người hơi giống nhau, cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Văn Vũ vẫn nhắm mắt, nhìn Văn Vũ như đang nghỉ ngơi. Về phần người đẹp, Văn Vũ chỉ có thể nói, đợi đến lúc mình an toàn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cần gì phải lãng phí thời gian ở trong này?
"Không có gì." Bạch Phỉ Phỉ do dự một chút.
"Không có gì thì nhanh ra ngoài đi, đừng quên đóng cửa."
Văn Vũ càng ngày càng không kiên nhẫn .
Bạch Phỉ Phỉ khẽ rùng mình, thân là người bên gối Lí Toàn An, đương nhiên cô ta cũng biết không ít tin tức, trong đó có tính tình của Văn Vũ.
Nhưng nghĩ tới tin tức mà mình nghe được từ chỗ Lí Toàn An, sắc mặt Bạch Phỉ Phỉ dần kiên định hơn.
"Tôi muốn bàn một chuyện với anh Văn Vũ." Bạch Phỉ Phỉ nói xong, trực tiếp đi ra cửa phòng, khoá cửa lại.
"Ồ?" Văn Vũ trực tiếp ngồi dậy."Chẳng lẽ là?"
Văn Vũ đã nghĩ tới một khả năng. Một chuyện thường xuyên xảy ra giữa cường giả và mỹ nữ trong mạt thế.
Bạch Phỉ Phỉ đóng cửa phòng lại, sau đó xoay người về phía Văn Vũ, trực tiếp cởi bỏ bộ váy trên người ra.
Trên cơ thể xinh đẹp chỉ còn lại một bộ đồ lót màu trắng khêu gợi.
Thấy Văn Vũ nhìn chằm chằm bộ ngực ngạo nghễ của mình, ánh mắt Bạch Phỉ Phỉ đấu tranh, nhưng sau đó liền bị kiên định thay thế.
"Không biết anh Văn Vũ có hứng thú với cơ thể của tôi không?"
Bạch Phỉ Phỉ cố gắng tạo ra một giọng nói khêu gợi, không thể không nói, dáng người ngon nghẻ, khuôn mặt xinh đẹp, cả giọng nói hấp dẫn và phong cảnh như ẩn như hiện dưới lớp đồ lót gợi cảm.
Văn Vũ không hề hổ thẹn mà “cứng” lên.
"Được rồi, cơ thể của cô thật sự là không tồi, nói đi, nếu không phải trong lòng Văn Vũ tôi còn có một ít giới hạn và nguyên tắc thì hôm nay cô đừng nghĩ bình yên vô sự ra khỏi căn phòng này. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Văn Vũ trực tiếp nằm trên sô pha, nhắm hai mắt lại.
Sắc đẹp động lòng người, nhưng cũng có một câu, sắc đẹp là đao thép rọc xương!
Bạch Phỉ Phỉ thấy Văn Vũ nằm ngửa trên giường, phía dưới dựng lều cực lớn, trong mắt xuất hiện ý cười nhạt.
Cô ta trực tiếp đi tới bên cạnh Văn Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Văn Vũ, Bạch Phỉ Phỉ chậm rãi mở miệng, nói: "Anh Văn Vũ, nếu anh vừa lòng với tôi, hay là sau này tôi đi theo hầu hạ anh Văn Vũ?"
"Ha ha." Văn Vũ mở mắt, một phát nắm lấy bàn tay nhỏ mềm yếu như không xương của Bạch Phỉ Phỉ, lạnh lùng nói: "Tôi bảo cô nói chuyện chứ không bảo cô nói linh tinh ở đây, tôi nói một lần cuối cùng, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có lằng nhằng, sự kiên nhẫn của tôi thật sự rất có giới hạn đấy."
Bạch Phỉ Phỉ bị biểu tình đột ngột thay đổi của Văn Vũ làm cho hoảng sợ, may mà Văn Vũ giữ lại một tay, không dùng sức, tay Bạch Phỉ Phỉ chỉ hơi đau một chút.
"Anh Văn Vũ, đừng như vậy, anh dọa Phỉ Phỉ rồi."
"Hừ."
Văn Vũ thở dài.
Đầu tiên là mê hoặc, sau đó đυ.ng phải tình huống, lại bày ra bộ mặt điềm đạm đáng yêu.
Phụ nữ bây giờ dùng thủ đoạn như này thật giỏi.
"Cút đi, đừng để tôi ném cô cho chó ăn." Nói xong bỏ tay Bạch Phỉ Phỉ ra.
Lúc này, trong lòng Văn Vũ thật sự nổi lên sát ý.
Văn Vũ không ngại tâm cơ, nhưng giở trò đồϊ ҍạϊ trên người cậu thì đừng trách Văn Vũ trở mặt, quan trọng nhất chính là Văn Vũ có thực lực để trở mặt.
Độc Nhãn ở bên cạnh cũng phối hợp gầm nhẹ một tiếng.
Lúc này, sắc mặt Bạch Phỉ Phỉ lập tức trắng bệch, cô ta không dám dùng thủ đoạn nhàm chán này nữa, trực tiếp rời khỏi, nức nở nói: "Tôi muốn làm một giao dịch với anh Văn Vũ."
Văn Vũ mở to mắt, chậm rãi đánh giá Bạch Phỉ Phỉ một cái, lập tức nhắm mắt lại.
Là một người đàn ông bình thường, dưới tình huống như vậy, rất khó để không nảy sinh suy nghĩ gì.
Một khi nảy sinh ra suy nghĩ khác, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Ở mạt thế, Văn Vũ hoàn toàn tin tưởng năng lực phán đoán của mình, một khi xuất hiện sai lầm gì, kết cục chính là vạn kiếp bất phục.
Vì vậy nên nhắm mắt làm ngơ.
"Giao dịch gì?"
Nghe thấy Văn Vũ trả lời, Bạch Phỉ Phỉ khôi phục lại tâm trạng của mình, bình tĩnh nói: "Tôi ở chỗ Lí Toàn An nghe được tin ngày mai sẽ có chuyện xảy ra, Lí Toàn An hứa sẽ bảo vệ tôi an toàn, nhưng em trai của tôi, Bạch Tiểu An, không ra khỏi trấn hl, tôi muốn xin anh Văn Vũ ra tay, bảo vệ em trai tôi, cái giá chính là tôi. . . . . ."
"Chuyện này không được, cô đi đi."
Nói xong, Văn Vũ không để ý đến biểu cảm đang dần tuyệt vọng của Bạch Phỉ Phỉ, lại nhắm mắt lại.
"Anh Văn Vũ, cầu xin anh đấy, xem như tôi cầu xin anh , chỉ cần anh có thể cứu em trai tôi một mạng, anh bảo tôi làm gì cũng được! !"
Nghe thấy Văn Vũ từ chối, Bạch Phỉ Phỉ trực tiếp bật khóc, cô ta quỳ xuống đất, cầm lấy chân Văn Vũ, không ngừng cầu xin.
"Độc Nhãn, tiễn khách."
Văn Vũ cắn răng, nói thẳng với Độc Nhãn.
Độc Nhãn đứng thẳng dậy, đi từng bước về phía Bạch Phỉ Phỉ.
Bạch Phỉ Phỉ bị hơi thở của Độc Nhãn doạ cho sợ tới mức không dám lộn xộn, đến khi một đầu lưỡi trắng muốt liếʍ lên lưng Bạch Phỉ Phỉ.
"A!"
Bạch Phỉ Phỉ lớn tiếng hét lên, âm thanh cực lớn, khiến Văn Vũ cũng cảm thấy chói tai.
Đây là bị Độc Nhãn hù doạ rồi.
Nhìn thấy Bạch Phỉ Phỉ cầm váy trên mặt đất lên, trực tiếp tông cửa xông ra, Văn Vũ mới thở hắt ra.
"Gâu gâu gâu." "Lão Đại, phụ nữ đưa tới cửa rồi mà anh cũng không cần à? Mà tôi còn chưa thấy con người các cậu giao phối như thế nào đâu!"
Văn Vũ bị lời nói của Độc Nhãn chọc cười: "Nếu tao mà giao phối, việc đầu tiên chính là đuổi mày ra khỏi phòng. Đúng rồi, tao còn không biết mày là đực hay cái."
"Gâu gâu gâu." Độc Nhãn đứng lên, sau đó, cái đầu chó khổng lồ trực tiếp đυ.ng vào trần nhà.
Ầm một tiếng, Văn Vũ có thể nhìn thấy trần nhà bị Độc Nhãn đυ.ng đến nứt ra.
Mắt thấy động tác chứng minh của mình thất bại, Độc Nhãn nằm trên mặt đất, hai chân banh ra, lộ ra người anh em bắt mắt dưới háng.
"Người ta là chó đực, chính là loại ngủ trên giống cái đó."
Nhìn thấy Độc Nhãn không biết xấu hổ khoe giới tính của mình, Văn Vũ khinh thường.
"Gâu gâu gâu." "Lão Đại không hối hận? Trước kia lúc tôi làm lão đại, cɧó ©áϊ xung quanh đều bị tôi ngủ, bây giờ nghĩ lại, mùi vị đó. . . . . ."
Văn Vũ trực tiếp đá vào cái miệng rộng của Độc Nhãn, cuối cùng khiến Độc Nhãn ngậm miệng lại.
Nói không hối hận là giả, nhưng Văn Vũ không phải loại người xong việc không trả tiền, hứa hẹn với người ta thì nhất định phải làm được.
Mà ngày mai bảo vệ Bạch Tiểu An, hứa hẹn này quá lớn, cũng quá nguy hiểm với mình, Văn Vũ chưa chắc liệu ngày mai mình có thể ra khỏi trấn hl hay không, huống hồ lại mang theo một gánh nặng nữa.
Người phụ nữ này, hôm nay không ngủ được.
Cảm thán không đúng thời điểm, Văn Vũ vứt chuyện này sang một bên, bắt đầu nghỉ ngơi, bên ngoài, sắc trời đang ngày càng tối sầm.