"Ăn đi."
Độc Nhãn bên cạnh cũng đói bụng, mặc dù thực lực của con người này không mạnh, nhưng cũng có thể lấp bụng một chút.
"Gâu gâu gâu." Độc Nhãn trực tiếp tiến lên, mở miệng rộng cắn xé, ừm, đối với mãnh thú mà nói, vẫn là thịt tươi có hương vị hơn.
Không để ý đến Độc Nhãn đang cắn xé từng khối thịt, Văn Vũ cẩn thận quan sát quyển trục đang phát ra ánh sáng yếu ớt trên tay.
Văn Vũ có chút mong đợi, nếu không có lợi ích, vừa rồi người kia tuyệt đối sẽ không lấy mạng sống ra đánh cược.
Cẩn thận nghe âm thanh nhắc nhở trong đầu, trong lòng Văn Vũ càng ngày càng phức tạp.
"Hư hóa (kỹ năng cấp S): kĩ năng hệ không gian, có thể tạm thời hư hóa một phần cơ thể hoặc toàn bộ, dùng để xuyên qua các vật thể. Kỹ năng chủ động cần chủ động phát động, tiêu hao thể lực căn cứ vào sức chống đỡ của vật thể xuyên thấu."
Kỹ năng chủ động đều sẽ tiêu hao thể lực, không có gì gọi là giải phóng vô hạn.
Cuối cùng Văn Vũ cũng đã hiểu tại sao vừa rồi thuộc hạ của Lí Toàn An lại mạo hiểm như vậy.
Một khi để người đó xé được quyển trục, sẽ trực tiếp thay thế các kỹ năng ban đầu sau khi chuyển chức, có kĩ năng này, đòn tấn công của người khác sẽ hoàn toàn vô dụng, anh ta thừa sức chạy ra khỏi bảo địa, sau đó, xuyên tường mà đi.
Bản thân chạy đi đâu tìm anh ta đây? Tìm được rồi thì có tác dụng gì?
Nhưng mình tạm thời không dùng được kĩ năng này.
Hai kĩ năng của linh thú có tác dụng rất lớn, không thể bỏ đi đượcc.
Mà phong cách chiến đấu của Độc Nhãn hoàn toàn không hợp với kĩ năng này, còn không bằng giữ lại kĩ năng chữa trị mạnh mẽ.
Hơn nữa, điểm tích luỹ trong tay mình cũng không đủ để đổi kỹ năng lãng quên quyển trục, một khi dùng quyển trục này, kỹ năng này sẽ tùy ý thay mất một kỹ năng trên người, nếu như thay mất mệnh đấu, vậy thì Độc Nhãn sẽ bị bỏ đi!
Bất đắc dĩ bỏ quyển trục vào nhẫn không gian, kĩ năng này rất hữu dụng để chạy ra khỏi thị trấn hl, đáng tiếc, vì cân nhắc lo lắng, bây giờ tuyệt đối không thể động vào nó.
Văn Vũ quay đầu, lúc này mới chú ý đến Lí Toàn An đang đổ mồ hôi lạnh.
"Có giấy không?" Một âm thanh hờ hững vang lên.
"Hả? Không có." Lí Toàn An trả lời trong lo sợ.
"Vậy thật đáng tiếc cho bộ quần áo này của anh." Văn Vũ thong thả bước tới bên cạnh Lí Toàn An, trực tiếp đưa tay lau vết máu lên người Lí Toàn An.
Mà Lí Toàn An cũng không dám cử động.
"Thuộc hạ này của ông thật sự là không được tốt lắm, ông chắc chắn anh ta là thuộc hạ tâm phúc của ông?" Văn Vũ trêu chọc.
"Chuyện này, ha ha, người này chỉ là tùy tiện tìm một người ở bên ngoài thôi, đây không phải là tôi sợ Văn Vũ sốt ruột sao?"
Lí Toàn An vẫn hơi sợ, sợ Văn Vũ nổi lên sát tâm, ngay cả mình cũng xử lý một thể.
"Ừm, đi thôi."
Văn Vũ dẫn đầu đi ra ngoài. Lí Toàn An nhìn Độc Nhãn đi theo sau Văn Vũ, lại nhìn thi thể tàn tạ không thể tả nổi trên mặt đất, sắc mặt chợt phức tạp.
Người này có quan hệ gì với Lí Toàn An, vừa rồi ở ngoài, Lí Toàn An nói gì đó với người này, bây giờ trừ Lí Toàn An ra thì không ai biết, cũng không cần để bất kỳ ai biết.
"Đúng rồi, người vừa rồi có người nhà không?" Giọng nói lạnh nhạt của Văn Vũ lại vang lên.
Lí Toàn An hơi do dự một chút, lập tức trả lời: "Còn có một đứa em trai, nhưng bị ngốc, không chuyển chức."
"Ừ, vậy ông đi gϊếŧ đi."
"Tôi biết rồi."
. . . . . .
Đến lúc Văn Vũ và Lí Toàn An cùng ra khỏi bảo địa, ánh bạc lóng lánh ở lối vào bảo địa lập tức biến mất.
Bảo địa này đã không còn bảo vật, đương nhiên là không còn giá trị tồn tại.
"Tôi đi nghỉ ngơi trước đã, ông đi xử lý chuyện tôi dặn đi, coi như tôi nợ ông một ân huệ, ngày mai, xem tình hình thế nào rồi tôi sẽ ra tay giúp ông một lần."
Đối với người như Lí Toàn An, uy hϊếp đơn giản để Lí Toàn An hoàn toàn nghe lời không thực tế gì cả.
Lí Toàn An nghe thấy lời Văn Vũ, mặt mày lập tức hớn hở, mặc dù ông ta không dám nịnh bợ tính cách của Văn Vũ, nhưng Lí Toàn An tuyệt đối sẽ không xem nhẹ lời hứa của Văn Vũ.
"Yên tâm đi, Văn Vũ, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thoả."
Lí Toàn An vỗ ngực, đảm bảo với Văn Vũ.
Văn Vũ cười với Lí Toàn An: "Tôi hoàn toàn yên tâm với cách làm việc của trưởng trấn Lý, tôi đi nghỉ ngơi trước, bảo người ta mang cơm tối đến đây, mọi chuyện cứ chờ ngày mai."
Nhìn bóng dáng Văn Vũ càng đi càng xa, Lí Toàn An mới thở phào một hơi.
Người này ra tay tàn nhẫn, cũng không lưu tình chút nào, nhổ cỏ nhổ tận gốc, chính là một viên đạn hạt nhân, khiến người ta đạt được nhưng không nỡ lòng từ bỏ, sợ hãi nhưng lại không dám rời xa.
. . . . . .
Mọi thứ trong phòng Văn Vũ đều ngăn nắp, xem ra mỗi ngày Lí Toàn An đều phái người đến quét dọn.
Gật đầu vừa lòng, Văn Vũ dẫn đầu đi vào.
Độc Nhãn ở phía sau cố sức chen vào cửa, trực tiếp nằm nhoài lên bàn làm việc.
Độc Nhãn càng ngày càng mạnh, hình dạng cũng càng lúc càng lớn, sức ăn cũng không ngừng tăng vọt, Văn Vũ thật sự không biết, một khi một con thú biến dị cấp 10 xuất hiện, vậy thì rốt cuộc bao nhiêu đồ ăn mới đủ để nó ăn.
Không để ý tới vấn đề phức tạp này nữa, Văn Vũ lại lấy quyển trục kỹ năng hư hóa ra, đánh giá cẩn thận.
Cấp bậc của kỹ năng này cực kỳ cao, trên thực tế, phần lớn kĩ năng hệ không gian đều là cấp A trở lên.
Mà Văn Vũ cũng đã có tính toán với kỹ năng này.
"Hay là dùng trên linh thú đi. Kĩ năng này vừa có thể phòng thủ, lại có nhiều kĩ năng kì lạ, cũng rất phù hợp với mình."
Gật đầu vừa lòng, Văn Vũ trực tiếp ngã xuống sô pha mềm mại, nghỉ ngơi.
Không chỉ có thú biến dị, thực lực của Văn Vũ càng mạnh thì cũng cần nhiều đồ ăn, e rằng không bao lâu nữa, điểm tích luỹ của Văn Vũ sẽ thêm một chi phí lớn về đồ ăn.
. . . . . .
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Văn Vũ tỉnh lại khỏi giấc ngủ ngắn.
"Vào đi."
"Kẽo kẹt."
Cùng với tiếng mở cửa, một cô gái với vẻ ngoài ngọt ngào đi vào.
Dáng người cao gầy, bộ ngực đầy đặn, khuôn mặt trong sáng, mặc một bộ váy màu trắng nhạt, trên người toả ra một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt. Hai tay đang cố gắng bưng một khay đồ ăn thật lớn.
"Xin lỗi, quấy rầy anh nghỉ ngơi." Tiếng nói trong trẻo vang lên.
Văn Vũ đã từng gặp người phụ nữ này, là người phụ nữ trong phòng của Lí Toàn An.
"Ừm, đặt ở trên bàn là được rồi."
Văn Vũ lạnh nhạt gật đầu, chỉ nhìn lướt qua, không hề chú ý. Đại chiến sắp tới, Văn Vũ không thừa sức quan tâm đến phụ nữ.
Người phụ nữ bỏ khay đồ ăn xuống, nhưng không lập tức rời khỏi phòng Văn Vũ, ngược lại còn nghiêm túc quan sát Văn Vũ.
Người đàn ông cao cao gầy gầy, khoảng chừng 25 tuổi, diện mạo rất bình thường, nhưng trên người toả ra một cảm giác bí ẩn khó tả.
"Ừm, tôi là Bạch Phỉ Phỉ, là chị của Bạch Tiểu An."