- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
- Chương 20: Bảo địa
Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
Chương 20: Bảo địa
Lối vào bảo địa không lớn, chỉ bằng một quả bóng, ánh sáng lập lòe vờn quanh.
“Đi thôi, ông vào trước.” Văn Vũ hờ hững nhìn Lý Toàn An, giọng nói yt hϊếp rõ ràng.
Lý Toàn An cười khổ một tiếng, trực tiếp đưa tay về phía bảo địa.
Nhìn thấy Lý Toàn An đã vào bên trong, Văn vũ đem Độc Nhãn thu vào trong hồn cảnh bởi vì sinh vật biến dị cũng không thể vào bên trong bảo địa. Sau đó lập tức đi vào bên trong, chỉ sợ Lý Toàn An ở bên trong bảo địa giở thủ đoạn gì.
Cảm giác chóng mặt do dịch chuyển tức thời đã biến mất không thấy tăm hơi. Lý Toàn An đứng bên cạnh vẫn chưa khôi phục lại, ánh mắt hơi mê man.
Văn Vũ cẩn thận quan sát bảo địa trước mặt.
Trước lối vào bảo địa có ba lối rẽ, Văn Vũ nghe thấy trong một lối rẽ có tiếng gầm của zombie.
“Nói cho tôi biết tình hình của bảo địa này.”
Nhìn thấy Lý Toàn An đã hoàn toàn tỉnh lại, Văn Vũ hỏi thẳng,
“Chỗ này có ba lối rẽ, cuối mỗi lối rẽ đều có một rương kho báu, trên đường có rất nhiều zombie, nhưng chúng rất yếu. Khi tôi phát hiện ra bảo địa này thì tố chất thân thể mới chỉ có hai điểm, một mình tôi đã có thể mở được hai đường. Nhưng mỗi người chỉ có thể một rương kho báu, thế nên hai con đường kia vẫn còn kho báu, zombie con đường bên trái đã bị tôi dọn sạch rồi.”
Văn Vũ nghi ngờ nhìn Lý Toàn An: “Vậy sao ông không cho người của mình vào mở rương kho báu đó?”
Vừa hỏi xong, Văn Vũ đã cảm thấy câu hỏi của mình vô cùng ngốc nghếch. Nhỡ đâu bên trong kho báu là mấy thứ tăng cường thực lực, vậy thì người đó sau khi năng lực tăng lên lại quay lại gϊếŧ chết Lý Toàn An, tự làm lão đại thì phải làm sao.
Lý Toàn An không dám đánh cược.
Nhìn Lý Toàn An lúng túng cười, Văn Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Đi thôi, đi sang bên kia nhìn một chút. Văn Vũ trực tiếp đi về lối bên trái.
Đoạn đường không quá dài, zombie trên đường đều đã bị Lý Toàn An xử lý hết, thế nên chưa tới mấy phút hai người đã đến vị trí của rương kho báu.
“Chính là cái này.” Lý Toàn An nhìn rương kho báu cao chưa tới nửa mét trước mặt, nói với Văn Vũ.
“Cả ba rương đều giống nhau sao?”
“Đều cùng loại như thế.”
“Ừ.” Văn Vũ trực tiếp mở ra.
Rương kho báu lóe sáng, sau đó ầm một tiếng, một con búp bê rách lao ra ngoài.
“Ha ha ha, trêu chọc ngươi, ha ha ha, trêu chọc ngươi...”
Một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó con búp bê vải bị Văn Vũ dùng một quyền đánh nát.
“Fuck!” Văn Vũ thực sự là dở khóc dở cười, không ngờ mở kho báu mà cũng gặp phải thứ này.
“Trưởng trấn Lý, ra ngoài tìm một chức nghiệp giả mở nốt rương kho báu kia ra, tôi đến đó trước chờ mọi người.” Văn Vũ nói với Lý Toàn An.
Lý Toàn An do dự một chút, sau đó chạy ra ngoài.
Có Văn Vũ ở đây thì rương cuối cùng không thể thuộc về người khác, Lý Toàn An cũng không chống lại được.
Văn Vũ thấy Lý Toàn An chạy xa dần thì bắt đầu thăm dò mở ra hồn cảnh thứ hai.
Hào quang màu tím lóe lên, Độc Nhãn xuất hiện trong bảo địa.
Đây chỉ là một cuộc thí nghiệm nhỏ, sự thực chứng minh, mặc dù Độc Nhãn không thể đi vào bảo địa thông qua lối vào nhưng vẫn có thể xuất hiện trong bảo địa thông qua không gian hồn cảnh.
Độc Nhãn nghi ngờ nhìn không gian xung quanh, nó rất khó chịu với những con đường nhỏ hẹp như thế này.
“Đi thôi, dọn dẹp sạch sẽ những zombie còn lại.”
Văn Vũ ra lệnh cho Độc Nhãn.
“Gâu gâu gâu.” “ Lão đại, tôi làm việc cho cậu mà cậu cũng không chịu cho tôi ăn ma tinh.”
Độc Nhãn oán hận.
Văn Vũ đá nó một cái cười mắng: “Chó chết, đi nhanh lên, tao làm thế là vì muốn tốt cho mày.”
Nhìn thấy Độc Nhãn chạy ra ngoài, Văn Vũ chậm rãi đi theo.
Chờ đến khi Văn Vũ vào trong thì Độc Nhãn đã xử lý hết đống zombie trong lối nhỏ, sạch sẽ không còn một mống.
Nhưng những xác chết nằm trên mặt đất không có dấu vết của việc bị ăn thịt, xem ra con chó chết này đã học được cách ăn kiêng.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, chẳng bao lâu, Lý Toàn An dẫn thuộc hạ tâm phúc của mình đến.
“Người anh em Văn Vũ xử lý mọi chuyện nhanh quá.” Lý Toàn An nhìn thấy Độc Nhãn thì hơi sợ sệt, gượng cười nói.
Trong bảo địa chỉ có ba người, Lý Toàn An phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, bởi vì ở trong này tính mạng của ông ta không có gì bảo đảm cả.
Văn Vũ gật đầu, nhìn người bên cạnh Lý Toàn An.
Đó là một chức nghiệp giả 3 điểm, trong mắt Văn Vũ, sức chiến đấu gần như bằng không.
Không quan tâm người này tên là gì, Văn Vũ trực tiếp hất cằm lên: “Đi thôi, mở rương kho báu kia ra, sau đó đưa đồ bên trong cho tôi.”
Người này gật đầu với Văn Vũ một cái, sau đó tiến lên mở kho báu.
Ánh sáng lóe lên, một quyển trục xuất hiện dưới đáy rương.
Ánh mắt thuộc hạ của Lý Toàn An đầy phức tạp, quay đầu nhìn Văn Vũ và Lý Toàn An không có động tĩnh gì thì cẩn thận cầm quyển trục lên, trong đầu vang lên một giọng nhắc nhở.
“Đưa quyển trục đó cho tôi.” Văn Vũ lại nhắc lại một lần nữa.
Ánh mắt người này ban đầu là khϊếp sợ, sau đó là phức tạp, do dự, cuối cùng là vô cùng kiên định.
Thứ này có thể thay đổi vận mệnh của anh ta. Có vật này thì anh ta có thể thoát ra khỏi bảo địa, sau đó dựa vào nó để thoải mái hoạt động ở những nơi khác, thậm chí còn có thể trở thành lão đại của một cứ điểm!
Dựa vào đâu mà bắt anh ta làm thuộc hạ của Lý Toàn An cả đời? Dựa vào đâu mà anh ta lại phải khuất phục người khác? Dựa vào đâu mà anh ta phải nghe theo lời người khác sai khiến?
Tham vọng là thứ mà ai cũng có, nhất là khi đối mặt với sức mạnh có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Thuộc hạ của Lý Toàn An quyết định đánh cược một phen. Nhưng những kẻ bị lòng tham làm cho mù quáng không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Thế nên anh ta đã thua, cái giá phải trả chính là mạng sống của mình.
Ngay khi Văn Vũ nhìn thấy quyển trục này thì đã lập tức chú ý đến biểu cảm của người kia.
Quyển trục có thể là chức nghiệp bí ẩn hoặc kĩ năng bí ẩn, chỉ cần xé ra là sử dụng được.
Bảo vật này đã được Văn Vũ coi như là của mình, muốn cướp đồ của cậu là chuyện không thể!
Khi thấy nét mặt người kia lóe lên vẻ cương quyết, Văn Vũ lập tức hành động.
Khoảng cách vài mét mà chưa cần dùng tới một giây.
Ngay khi người kia chuẩn bị xé quyển trục thì Văn Vũ đã nắm được đầu người đó, sức mạnh khổng lồ khiến người này hét lên thảm thiết.
Văn Vũ trực tiếp bé gãy hai tay của người đó, rút lấy quyển trục ra.
“Đồ của tôi không phải thứ anh có thể cẩm.”
Một giọng nói lãnh đạm vang lên.
Sau đó, tay phải hơi dùng sức một cái, đập đầu người này vào tường!
Giống như một quả dưa hấu bị vỡ, màu trắng màu đỏ văng vãi khắp mặt đất.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
- Chương 20: Bảo địa