Chương 14: Quay lại

Tôn Thụy Tinh nghe trưởng trấn Lý nói như vậy thì thở dài, uống cạn chén rượu.

“Nếu bây giờ chúng tôi đã nương nhờ vào trưởng trấn thì cũng sẽ nghe theo sự sắp xếp của trưởng trấn, chỉ hi vọng trưởng trấn Lý có thể đối xử bình đẳng.”

Thấy Lý Toàn An lớn tiếng cam đoan, Tôn Thụy Tinh rời khỏi phòng khách.

“Trưởng trấn, có cần tìm cơ hội...” Thủ hạ ngồi bên cạnh trưởng trấn Lý lặng lẽ ra dấu.

“Ha ha.” Lý Toàn An cười lắc đầu: “Con người một khi động đến lợi ích sẽ quên đi bản năng của mình. Đừng nhìn Tôn Thụy Tinh trông thiết diện vô tư như vậy, chắc chắn ông ta sẽ thay đổi thôi. Đợi đến khi ông ta nếm trải được lợi ích thì sẽ cố gắng giữ gìn lợi ích của mình, lúc đó cậu bảo ông ta đi rửa rau, nấu cơm, cọ bồn cầu, ông ta sẽ làm sao?”

“Tạm thời không cần gấp gáp, thực lực của Tôn Thụy Tinh rất mạnh, một mình ông ta có thể so được với mười người. Người như thế giữ lại vẫn có tác dụng.”

“Đúng rồi, bảo mấy kẻ vô dụng kia đến dọn dẹp doanh trại, không thể ăn không ngồi rồi.” Lý Toàn An thong dong ra lệnh, thuộc hạ bên cạnh cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc, chuyện này vô cùng bình thường.

“Lão đại, lão đại.” Đội tuần tra viên bên ngoài xông vào, nói nhỏ với Lý Toàn An: “Cái người dẫn theo con chó lớn kia đã quay lại rồi.”

...

Văn Vũ đi một vòng lớn, cuối cùng cũng coi như tìm ra cứ điểm của Lý Toàn An.

Tình huống trên đường làm tâm trạng Văn Vũ vô cùng nặng nề, ngoại trừ một số ít zombie vị vây trong nhà thì ngoài đường có rất ít những thứ có thể di chuyển.

Văn Vũ thậm chí còn nhìn thấy có mấy dây leo trực tiếp phi thẳng vào một căn phòng, cắn xé những zombie bị nhốt trong đó.

Đối với những sinh vật có thể đào đất này thì chức năng phòng ngự của nơi đóng quân đã suy yếu đi rất nhiều.

Hơn nữa, khi zombie và các loài thú biến dị đều đã chết sạch thì không cần nghĩ cũng biết ai sẽ là con mồi tiếp theo của đám dây leo đó/

Suy cho cùng, thực vật biến dị cũng cần có chất dinh dưỡng.

Đè nén cảm giác bất an trong lòng, Văn Vũ dẫn theo Độc Nhãn đi thẳng đến cổng doanh trại của Lý Toàn An.

Từ xa Văn Vũ đã nhìn thấy Lý Toàn An, Tôn Thụy Tinh cũng đang ở bên cạnh ông ta.

Lý Toàn An thấy Văn Vũ đi tới thì tự mình lên đón.

“Người anh em Văn Vũ, hoan nghênh hoan nghênh, không phải cậu nói muốn rời khỏi trấn sao? Sao giờ lại quay lại thế?”

Mặc dù Lý Toàn An vô cùng tươi cười niềm nở nhưng lời nói vẫn vô tình để lộ ra sự căng thẳng, chỉ lo Văn Vũ trở về sẽ cướp mất vị trí của ông ta. Nếu Văn Vũ có ý nghĩ này thì ông ta cũng không thể ngăn cản được.

Văn Vũ hờ hững nhìn ông ta một cái, sau đó nói thẳng: “Tôi đã định đi rồi, nhưng tình huống hiện tại là tôi không đi được, hơn nữa, mọi người cũng không đi được. Toàn bộ trấn HL đã bị thực vật biến dị vây lại rồi, bọn chúng đang dần dần thu hẹp phạm vi đến đây. Nói chung là chỉ trong vài ngày tới, có lẽ toàn bộ trấn HL sẽ bị bọn họ xâm chiếm.”

“Người anh em Văn Vũ, cậu không nói đùa đấy chứ?”

Lý Toàn An cười gượng, chỉ sợ những gì Văn Vũ nói là sự thật.

Đối với loại người thông minh như Lý Toàn An, nếu toàn bộ trấn HL bị thực vật biến dị xâm chiếm, vậy thì nhóm người ông ta sẽ chẳng khác gì động vật bị nuôi nhốt.

“Trưởng trấn Lý có thể phái người đi xem xem lời tôi nói có phải là thật hay không. Hôm nay tôi muốn rời khỏi trấn nhưng đã thử đến chục phương hướng, chỗ nào cũng có thực vật biến dị. Thế nên tôi mới quay lại tìm mọi người, nhiều người sức lớn.”

Văn Vũ hạ giọng.

“Chỉ dựa vào sức của một mình tôi thì không xông ra ngoài được. Hơn nữa tôi phát hiện sinh vật biến dị và zombie trong trấn này đã sắp chết sạch rồi, con mồi kế tiếp là ai chắc không cần tôi phải nói ra nhỉ.”

Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của trưởng trấn Lý, Văn Vũ nói tiếp: “Hôm nay ông có thể phái người đi xem tình hình trước, tôi có một số biện pháp, chờ khi ông quyết định thì chúng ta có thể thương lượng một chút.”

“Được, tôi cử người đi xem trước đã. Người anh em văn Vũ, cậu đã đến rồi thì vào trong ngồi chút đã, chỗ này không có gì cả, nhưng ăn uống không phải lo.” Lý Toàn An vung tay lên, hào sảng nói với Văn Vũ.

Sau đó quay đầu nói với Lâm Hổ, để Lâm Hổ dẫn người đi xem.

Từ sau khi Tôn Thụy Tinh biết Lâm Hổ làm phản thì Lâm Hổ đã một mực đi theo Lý Toàn An, thậm chí còn nhiều lần cổ động Lý Toàn An gϊếŧ chết Tôn Thụy Tinh.

Cũng giống như thời kì chiến tranh, những kẻ tàn bạo nhất đều là những tên nội gián.

Nhìn Lâm Hổ dẫn theo bốn chức nghiệp giả lái xe về hướng ngoài thị trấn, Văn Vũ theo Lý Toàn An vào phòng khách.

Nơi tụ tập của Lý Toàn An là một tòa nhà nhỏ bảy tầng. Tòa nhà này đã có thể coi như là kiến trúc tốt nhất của trấn này rồi.

Lý Toàn An dẫn Văn Vũ vào, ngồi xuống sảnh, bắt đầu trò chuyện.

“Người anh em Văn Vũ, có thể nói cho tôi biết một chút tình hình của những thực vật biến dị ngoài kia không?” Lý Toàn An biết nặng nhẹ, nếu như tin tức và Văn Vũ nói là sự thật, vậy thì bọn họ ở đây chẳng khác nào chờ dây thừng đến tròng vào cổ mình.

Văn Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nói ra tất cả những gì mình biết: “Vừa rồi tôi dẫn Độc Nhãn ra ngoài, nhưng đi thế nào cũng bị đám dây leo chặn lại. Chỉ dựa vào sức của tôi và Độc Nhãn thì thực sự không thể xông ra được. Hơn nữa, trên đường trở lại đây, tôi đã nhìn thấy đám dây leo bắt đầu tấn công những zombie đang bị nhốt trong phòng. Chúng có thể đào đất, tôi nghĩ nơi mà trưởng trấn Lý đang đóng quân cũng không có khả năng phòng ngự những thứ đến từ lòng đất.”

Lý Toàn An thở dài một tiếng, những điều Văn Vũ nói tám chín phần là thật. Người này có thực lực cường đại như thế, căn bản không cần phải lừa gạt ông ta làm gì.

“Người anh em Văn Vũ, cậu có đối sách gì không? Lý Toàn An hỏi.

“Có.” Văn Vũ uống một ngụm rượu, khẽ nói cho Lý Toàn An biết kế hoạch của mình.

“Vừa rồi tôi năm lần bảy lượt thử xông ra ngoài cũng không phải là không có thu hoạch gì. Dựa theo những gì tôi quan sát được thì số lượng dây leo biến dị này là cố định. Nói dễ hiểu hơn là trong thời gian ngắn chúng sẽ không sản sinh biến hóa, chỉ cần có nhiều người, cùng nhau xông ra ở nhiều phương hướng khác nhau thì sẽ có rất nhiều người có thể ra ngoài...”

Lý Toàn An ngạc nhiên nhìn về phía Văn Vũ: “Người anh em Văn Vũ, ý cậu là muốn người của tôi làm đá dọn đường cho cậu? Như thế không hay lắm.”

“Ha ha.” Văn Vũ nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn lo lắng của ông ta thì không nhịn được cười. Xem ra ông ta nghĩ là cậu muốn dùng bọn họ làm con tốt thí mạng.

“Trưởng trấn Lý, không phải tôi muốn mọi người dọn đường cho tôi, mà là tôi đi mở đường cho mọi người.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của trưởng trấn Lý, văn Vũ chậm rãi nói.