- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
- Chương 12: Rời đi
Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
Chương 12: Rời đi
Tôn Thụy Tinh nghe được câu trả lời của trưởng trấn Lý thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói chuyện với trưởng trấn Lý vài câu rồi nói cho mọi người biết tin tức này.
Nghe thấy mấy tiếng hoan hô, trong lòng Tôn Thụy Tinh lẫn lộn cảm xúc, không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
“Đúng rồi, anh Tôn, chàng thanh niên mang theo con chó lớn kia rốt cuộc có lai lịch gì thế?”
Lý Toàn An nhìn Văn Vũ cách đó không xa đang quét dọn chiến trường, nghi ngờ hỏi Tôn Thụy Tinh.
“Đây là cậu em tôi cứu được ở nhà xưởng hai ngày trước. Nhìn thực lực của cậu ta thì có vẻ như hành động cứu người của tôi hôm đó là một hành động thừa thãi.”
“Ồ? Không biết người này có thể ở lại đây được không? Nếu có một người mạnh mẽ như vậy ở lại đây thì nơi đóng quân của chúng ta sẽ được an toàn.”
Lý Toàn An tươi cười nói.
Tôn Thụy Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là không được, tôi thấy người anh em Văn Vũ không thích tụ tập, hơn nữa thực lực cá nhân của cậu ấy quá mạnh, không cần phải tụ tập làm gì.”
“Ừ, nói cũng đúng, đáng tiếc quá.” Lý Toàn An bên ngoài tỏ vẻ thất vọng nhưng trong lòng thực ra lại cười như hoa nở. Nếu Văn Vũ thực sự gia nhập cứ điểm của mình, vậy thì Lý Toàn An này còn có thể làm lão đại sao? Vấn đề này Lý Toàn An không cần nghĩ cũng biết.
Nhìn Văn Vũ thêm một cái nữa, Lý Toàn An chỉ muốn người này mau rời khỏi đây.
Cũng may là Văn Vũ không để Lý Toàn An chờ lâu. Văn Vũ thu dọn đồ đạc xong thì cũng không thèm quay đầu lại mà dắt theo con chó lớn của mình, đi càng lúc càng xa.
...
Đây là lần đầu tiên Văn Vũ đến trấn HL.
Cơ sở hạ tầng đổ nát, các tòa nhà cao tầng rất ít, chủ yếu là những ngôi nhà ngói thấp bé.
Đây là một thị trấn nhỏ ở vùng Đông Bắc, trình độ phát triển kinh tế thậm chí còn không bằng một số vùng nông thôn.
Nhìn cảnh tượng đổ nát hoang tàn, trong lòng Văn Vũ có một linh cảm xấu.
Lúc tụ tập nghe người ta nói số lượng zombie và sinh vật biến dị ở trấn HL càng lúc càng ít. Khi mới bắt đầu Văn Vũ còn không tin, nhưng sau khi tự mình quan sát thì cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Zombie thì không nói, trấn HL không có nhiều zombie, hơn nữa sau khi bị những người sống sót xử lý thì số lượng sẽ càng ngày càng ít.
Nhưng sinh vật biến dị thì sao? Văn Vũ đi một quãng dài mà không nhìn thấy bóng dáng một con nào, điều này hoàn toàn không bình thường.
Trừ khi sinh vật biến dị đã có một cuộc di cư tập thể, hoặc là bị sinh vật to lớn mạnh mẽ nào đó gϊếŧ chết. Nhưng cho dù là trường hợp nào thì đối với những người sống sót cũng là một mối nguy hiểm.
“Độc Nhãn, mày có cảm giác được gì không?” Văn Vũ thông qua hồn cảnh, truyền sức mạnh tinh thần đối thoại với Độc Nhãn.
Năng lực nhận biết nguy hiểm của động vật nhạy bén hơn con người rất nhiều.
“Gâu gâu.” Độc Nhãn khẽ sủa hai tiếng, sau đó cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi.
Nó cũng không cảm nhận được gì.
“Không ổn, đi thôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Linh cảm của Văn Vũ càng lúc càng mạnh. Mặc dù ngay cả Độc Nhãn cũng không cảm ứng được gì, nhưng Văn Vũ không cho rằng nơi này không có nguy hiểm. Trong thời mạt thế, không có nơi nào bình yên, càng là những nơi yên ả thì độ nguy hiểm càng lớn.
Văn Vũ tăng tốc, Độc Nhãn cũng bám theo sau, cả hai lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía lối ra của trấn HL.
Trấn HL không lớn, tốc độ của Văn Vũ còn vượt qua cả ô tô, chưa đến mười phút đã đến rìa trấn. Phía sau là một trấn nhỏ khác gần thành phố M, trấn Ch.
Vô cùng yên tĩnh.
Côn đường nhựa đổ nát và trống rỗng, ngoại trừ bụi bặm và những vết máu thì không có gì cả.
Một bên là núi, một bên là những cánh đồng mênh mông vô tận.
Nỗi bất an trong lòng Văn Vũ càng thêm mãnh liệt, thậm chí đến cả Độc Nhãn cũng cảm nhận được tình huống trước mắt không đúng, mở miệng khẽ ư ử mấy tiếng.
Chân sau hơi cong lên, đó là dấu hiệu cho thấy Độc Nhãn sắp sửa phát động tấn công.
“Độc Nhãn, đi dò đường.”
Đây là cách của Văn Vũ khi đối phó với những tình huống không xác định. Một khi Độc Nhãn gặp nguy hiểm thì cậu có thể đưa Độc Nhãn vào hồn cảnh trong thời gian ngắn nhất.
Trí tuệ của Độc Nhãn không hề thấp, dò đường là chuyện đơn giản.
“Gâu gâu.”
Giống như đang muốn nói với Văn Vũ: “Lão đại, cậu đừng có hãm hại tôi đấy.”
Sau khi kí khế ước, Văn Vũ có thể hiểu được ý nghĩ của Độc Nhãn, Độc Nhãn cũng có thể hiểu được mệnh lệnh của Văn Vũ.
“Yên tâm đi, nếu có nguy hiểm tao sẽ lập tức lôi mày lại.”
Văn Vũ sờ bụng nó một cái coi như an ủi.
Độc Nhãn chậm rãi bước về phía trước, nhưng cũng không thấy có gì xảy ra.
Thần kinh của nó dần dần thả lỏng, sau đó bắt đầu tăng tốc.
Độc Nhãn đã đi được khoảng một trăm mét, Văn Vũ đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Núi non thời này chủ yếu giống những ngọn núi ở thành phố M, phần lớn đều là sỏi đá trơ trọi, nhưng núi ở đây lại được bao phủ bởi màu xanh.
“Độc Nhãn, xông về phía trước, nhanh lên.”
Văn Vũ hét lên với Độc Nhãn.
Độc Nhãn ở ca nghe thấy mệnh lệnh thì cũng không quan tâm tại sao Văn Vũ lại bắt mình làm như thế mà trực tiếp chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
Theo tốc độ di chuyển của nó, trên núi, thậm chí là đồng ruộng bên cạnh lập tức truyền ra tiếng động.
Giống như có vô số con rắn đang bò trên mặt đất, những dây leo từ hai bên chui ra.
“Thực vật biến dị.” Trái tim Văn Vũ nhảy lên.
Lúc mới bắt đầu mạt thế, tốc độ biến dị của thực vật không nhanh, hơn nữa thực vật biến dị đối với con người mà nói có tốt có xấu.
Nếu là những cây nông sản thì sau khi biết dị sẽ có kích thước lớn hơn, thu hoạch cũng lớn hơn, thậm chí một số nông sản còn sản xuất ra những chất tăng cường thể lực.
Nhưng cũng có những thực vật biến dị vô cùng đáng sợ, tính công kích rất cao, ví dụ như cây dây leo này.
Văn Vũ không biết cây dây leo này là một cá thể hay là một khối, cũng không biết trước khi biến dị nó trông như thế nào. Văn Vũ chỉ biết lối ra của trấn HL đã bị những dây leo này che kín.
Những cây dây leo này đã xuất hiện cách Văn Vũ khoảng ba mươi mét, đến khi Độc Nhãn tăng tốc thì chúng cũng bắt đầu giơ nanh múa vuốt.
Văn Vũ không biết những cây dây leo này dài đến tận đâu, thế nên cậu mới bảo Độc Nhãn tăng tốc xông về phía trước, phải biết được giới hạn phân bố của chúng.
Độc Nhãn nhận ra nguy hiểm, móng vuốt sắc bén lập tức xé nát những dây leo chặn đường, lao nhanh về phía trước.
Nhưng số lượng dây leo có quá nhiều, cứ xé được dây này thì dây khác lại phi lên, tốc độ của Độc Nhãn càng lúc càng chậm.
Đến tận khi bốn chân nó đều bị tóm được.
Độc Nhãn hú lên một tiếng thảm thiết.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
- Chương 12: Rời đi