- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
- Chương 10: Tôn Thuỵ Tinh về trại
Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
Chương 10: Tôn Thuỵ Tinh về trại
Khi Văn Vũ bước vào biệt thự, cả sân dường như vô cùng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có tiếng thút thít nhưng người thân và bạn bè xung quanh đều che miệng vì sợ bị Độc nhãn đang cho thứa ăn vào mồm chú ý thấy.
Nếu nói Văn Vũ là hung thủ gϊếŧ người, vậy thì, Độc nhãn chính là vũ khí trong tay của kẻ sát nhân.
Vũ khí nhuốm máu đôi khi còn khiến người khác thấy kinh khủng hơn chính kẻ sát nhân.
“Trưởng trấn Lý, bây giờ nên làm sao đây?” Nghe cấp dưới run rẩy hỏi han, vẻ mặt của trưởng trấn Lý lại tái nhợt.
“Chờ.” Trưởng trấn Lý cắn răng nói ra một chữ. Ông ta hiểu, bản tâhn bị một tên nhóc lên lớp, thế đạo chết tiệt này, khi đối mặt với những cá nhân có thực lực nổi bật, sức mạnh của cả đội dường như không đáng một đồng nào.
Nhìn thấy Lý Toàn An ngơ ngác đứng yên tại chỗ, bao gồm những người ông ta dẫn theo, thậm chí cả người già và trẻ em ở nơi tập trung ban đầu, không ai dám cất bước, liếc mắt rồi đột nhiên thất vọng, đồ ăn lúc nãy làm cho mình cảm giác no, nhưng năng lượng tiến hóa cung cấp cho bản thân quá ít, Độc nhãn không thể cảm nhận được sự gia tăng sức mạnh.
Độc nhãn đang suy nghĩ có nên nhân lúc Văn Vũ không ở đây mà ăn thêm vài người không thì bên ngoài đột nhiên truyền tới một âm thanh náo động.
“Trưởng trấn Lý, trưởng trấn Lý, xảy ra chuyện rồi.” Nhân viên đội tuần tra bên ngoài chạy vào. Đội tuần tra nghe thấy tiếng ồn ào trong vụ Độc nhãn gϊếŧ người vừa rồi, nhưng chỉ nghĩ trưởng trấn Lý đang sử dụng một số “thủ đoạn theo quy tắc”, còn về lòng tin đối với hàng trăm chức nghiệp giả trong doanh trại, khiến đám người này không tới hỗ trợ mà vẫn chấp hành nhiệm vụ của mình như cũ.
Nhìn thấy xác đầy dưới đất, Độc nhãn thấy rõ, đám người ngồi đầy sân không dám nhúc nhích, nhân viên đội tuần tra cũng không hiểu rốc cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Nói đi.” Ngay cả trưởng trấn Lý bây giờ cũng không có tâm trạng nói ra chữ nào, đầu cũng không quay lại nhìn nhân viên đội tuần tra mù mờ nói.
Nuốt nước miếng dữ dội, nhân viên đội tuần tra hoảng sợ vừa nhìn Độc nhãn, vừa nói với Lý Toàn An: “Người canh gác ngoài cùng thấy Tôn Thuỵ Tinh lái xe tải quay lại. Hơn nữa phía sau còn có không ít zombie và thú biến dị.”
Lý Toàn An nghe tin Tôn Thuỵ Tinh quay về, trong lòng đã hoàn toàn không chút gợn sóng, nhìn vẻ mặt căng thẳng của nhân viên đội tuần tra, ông ta đột nhiên tức giận.
“Cậu nói với tôi thì có ích gì, có ích gì, không thấy rõ tình hình bây giờ sao? Nói với nó, nói với nó đi!” Lý Toàn An vừa chỉ vào Độc nhãn, vừa gào to tiếng với nhân viên đội tuần tra, điên cuồng trút giận lên người anh ta.
Nhân viên đội tuần tra kinh ngạc nhìn trưởng trấn Lý, rồi lại nhìn sang Độc nhãn sát khí khắp người: “Chuyện này, chuyện này.”
Cũng may Văn Vũ nghe thấy tiếng ồn ào trong sân thì trực tiếp đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy Văn Vũ xuất hiện trong tầm mắt của đám đông, mọi người trong sân đột nhiên thở phào, cảm giác áp bức của Độc nhãn quá lớn, chủ nhân của vũ khí đúng lúc xuất hiện khiến mọi người có mặt đều tìm thấy cảm giác an toàn.
Nhân viên đội tuần tra thấy chàng trai trẻ đang hỏi mình thì lại nhìn sang Lý Toàn An không nói tiếng nào, anh ta đột nhiên hiểu tình hình hiện tại.
“Tôn Thuỵ Tinh lái xe tải về, chẳng qua phía sau có không ít zombie và thú biến dị.”
Nghe nhân viên đội tuần tra nói xong, Văn Vũ thở phào: “Về thì tốt rồi. Cuối cùng có thể giải thoát khỏi chỗ tan tát này rồi. Độc nhãn, đi theo tôi xem thử.” Thậm chí còn có zombie và thú biến dị đi theo, Văn Vũ không coi là gì.
Thấy Văn Vũ và Độc nhãn đi khỏi sân, Lý Toàn An cắn răng, to tiếng nói với cấp dưới: “Đi theo.” Sau đó ông ta bước ra ngoài.
Lúc Văn Vũ đi ra ngoài con hẻm nhỏ của cứ điểm, chiếc xe tải xiêu vẹo của Tôn Thuỵ Tinh chạy tới gần, chiếc xe đầy máu tươi và thịt nát, nhiều bộ phận trên thân xe thậm chí còn biến dạng, không khó để tưởng tượng chiếc xe này đã gặp phải trận chiến khốc liệt.
Mà đám thú biến dị phía sau xe, con ngựa biến dị tốc độ nhanh nhất cách xe tải chưa đầy 10m.
“Gϊếŧ sạch chúng đi.” Văn Vũ trực tiếp ra lệnh cho Độc nhãn.
Thấy Độc nhãn tốc độ nhanh xông lên phía trước, miệng cắn đứt cổ con ngựa biến dị, Văn Vũ đi tới trước xe tải mấy bước.
Cửa xe biến dạng móp méo hoàn toàn, trên cửa kính xe đều là máu tươi, không nhìn rõ bên trong có chuyện gì, Văn Vũ nắm chặt tay nắm cửa, dùng sức tháo toàn bộ cánh cửa.
Sau đó thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tôn Thuỵ Tinh.
Tôn Thuỵ Tinh bị tiếng tháo cửa xe đánh thức, quay đầu lại ngơ ngác nhìn Văn Vũ, sau đó nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra.
“Chết hết rồi, Văn Vũ, toàn bộ chết hết, chỉ mình tôi chạy thoát. Chính tôi đưa họ vào miệng của thú biến dị, tôi có lỗi với họ.”
Thấy hai tay Tôn Thuỵ Tinh ôm đầu, đau khổ gào lên, Văn Vũ thở dài nặng nề, đối với người đàn ông trung niên đang khóc than trước mặt, Văn Vũ thật sự không tìm được lời nào để an ủi ông ta.
Lúc này Độc nhãn đã cắn xé con thú biến dị đang đuổi theo.
Tốc độ tiến hóa của Độc nhãn khá là đáng sợ. Độc nhãn bây giờ, bàn về sức chiến đấu mà nói, chắc chắn là đứng vào hàng đỉnh phong.
Tuy nhiên đối thủ của Độc nhãn cũng không yếu, tuy không có sự tồn tại của thú biến dị cấp 2, nhưng trong đó có 2 con chó biến dị, thể chất cơ thể đã đạt khoảng 7 điểm. 2 con chó biến dị này đã có thể gây thương tích không nhẹ cho Độc nhãn.
Điều quan trọng nhất là, số lượng thú biến dị quá lớn, cho dù chỉ mười mấy sinh vật biến dị trong đó cũng đủ gây hại cho Độc nhãn. Vết thương trên người Độc nhãn không ngừng gia tăng, lớp da của Độc nhãn trở nên rướm máu, máu chảy khắp nơi.
Năng lực của Mệnh đấu được kích hoạt.
Bản năng chiến đấu của Độc nhãn chắc chắn là điên cuồng, dựa vào phần thưởng sức mạnh chiến đấu do cuộc chiến định mệnh mang lại, đòn tấn công của Độc nhãn đối với đám sinh vật biến dị cơ bản không thể né tránh, tìm được mục tiêu, gϊếŧ chết, sau đó đổi lại mục tiêu khác, thấy Độc nhãn càng đánh càng mạnh, thú biến dị đuổi gϊếŧ phía sau thì không ngừng chết đi, con chó biến dị duy nhất với thể chất cơ thể còn 7 điểm, quay đầu bỏ chạy, giống như mở ra một tín hiệu, ngày càng nhiều thú biến dị rút lui khỏi chiến trường, bỏ chạy lấy mạng.
Dù gì thú biến dị cũng có trí khôn, không cần hấp thụ huyết cốt hương đã khôi phục năng lực phán đoán cơ bản.
Thấy Độc nhãn ở trận chiến phía xa, Văn Vũ hoàn toàn không có ý định giúp, ngược lại không ngừng quan sát Độc nhãn, có lẽ nói quan sát kỹ năng của Mệnh đấu cấp S.
“Đối với trường hợp bị thương nhẹ, sức chiến đấu tăng lên rất thấp, thậm chí không đáng kể. Đối với trường hợp bị thương ở mức độ trung bình, thể chất cơ thể được thăng cấp rõ ràng hơn, không ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu, nên có thể duy trì biên độ tăng trưởng gấp 3 lần.”
Đây là những số liệu Văn Vũ ước chừng, vì lúc Độc nhãn phân tán thú triều khu này, thể chất cơ thể khác đã tăng gần 3 lần so với lúc chiến đấu lúc nãy. Tuy trên người Độc nhãn đầy máu me, nhưng các bộ phận quan trọng không bị thương nặng chút nào.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
- Chương 10: Tôn Thuỵ Tinh về trại