Cổ Ma tất nhiên không biết được có một sự tồn tại bí ẩn đã tiết lộ tất cả thực lực của nó. Cảm giác được sức mạnh thần bí trên người đã dần biến mất, bản năng chiến đấu có thể khiến cho nó điều chỉnh một chút trạng thái cơ thể của mình, sau đó lại lao về phía Văn Vũ một lần nữa.
Văn Vũ cũng không định chạy trốn nữa, dù sao cũng chỉ có một trong hai sinh vật trên sàn đấu có thể sống sót. Vì vậy còn có thể chạy đến bao giờ?
Mặc dù cơ thể của Cổ Ma càng thích hợp để chiến đấu hơn rất nhiều so với cơ thể của con người, nhưng điều quyết định kết quả thắng bại của trận chiến từ trước đến nay chưa bao giờ phụ thuộc vào ưu thế về hình dáng và vẻ ngoài.
Văn Vũ không hề né tránh mà ngược lại lao về phía Cổ Ma với tốc độ càng nhanh hơn.
Giống như hai đoàn tàu cao tốc, hai bên chiến đấu đυ.ng thật mạnh vào đối phương.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên.
Đây là âm thanh phát ra từ trên người của Văn Vũ, không phải tiếng xương gãy mà là từ viên ngọc bảo hộ cấp F đeo trên người trước khi trận chiến bắt đầu.
Một trong hai người họ đều đã đạt được thực lực cấp hai. Với sức mạnh này, ngọc bảo hộ có thể chống đỡ mười lần tấn công. Đây mới là điểm dựa lớn nhất của Văn Vũ trong trận chiến tay đôi này.
Mà bây giờ ngọc bảo hộ còn có thể sử dụng được thêm chín lần nữa.
Cổ Ma cũng cảm thấy không thoải mái, nó phải chịu đựng hết tất cả lực xung kích do va chạm giữa hai bên, thân hình cao hai mét trực tiếp bị hất văng ra xa, Văn Vũ nắm lấy cơ hội này chém mạnh một nhát đao lên đùi của nó, sau đó đuổi theo Cổ Ma đã bị tách ra đang trở nên điên cuồng.
Ngay khi nó vừa đáp xuống đất, Văn Vũ lập tức theo sát sau đó chiến đao trong tay điên cuồng chém ra, từng nhát đao chặt vào một bên tay phải của Cổ Ma.
Mặc dù thanh đao thép không gây ra nhiều thương tích cho nó chỉ với một lần, nhưng nếu là mười lần hay hai mươi lần thì sao? Cùng với tiếng gầm đau đớn của Cổ Ma máu đen đặc quánh không ngừng chảy xuống từ cánh tay của nó.
Lại có một tiếng ‘cạch’ vang lên, cho dù Văn Vũ cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn bị cái đuôi của Cổ Ma quật trúng.
Chiếc đuôi của nó vừa bật ra, Văn Vũ cũng nhanh chóng rút lui, bởi vì cậu đã đạt được mục đích của mình là chém gãy một cánh tay của Cổ Ma.
Cánh tay khổng lồ bị tách ra khỏi cơ thể của nó, cho dù Cổ Ma đã bị xóa mất thần trí thì sự đau đớn về thể xác vẫn khiến nó phải hét lên.
Thấy nó không ngừng gào thét, Văn Vũ chủ động tấn công, một cước đá vào nửa người của Cổ Ma, sau đó thanh đao thép của cậu chém vào cổ nó.
Thanh đao vẫn còn chưa nhắm trúng mục tiêu, thì nó đã tỉnh táo lại sau cơn đau đớn, cánh tay phải còn lại nắm chắc chiến đao trong tay Văn Vũ, cùng lúc đó hai tay trái và chiếc đuôi tấn công lên người cậu một cách điên cuồng.
Những tiếng lách cách liên tục vang lên, Văn Vũ nhìn thấy thanh đao thép đang bị Cổ Ma nắm chặt đã biến dạng, vội vàng buông tay từ bỏ đao thép, trực tiếp nhào về phía phần thưởng của cửa thứ nhất mà ban đầu mình không định lấy ở cách đó không xa.
Chỉ một lần tiếp xúc ngắn ngủi, Văn Vũ đã bị đánh trúng bốn phát, nếu không có ngọc bảo hộ thì bốn đòn này đủ để khiến cậu bị thương nặng.
Đây chính là khoảng cách chênh lệch của chủng tộc, cho dù là thể lực không tồi thì loài người cũng không có móng vuốt và những chiếc vảy.
Văn Vũ cầm lấy thanh đao thép, còn Cổ Ma cũng đứng lên một lần nữa, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng và tàn nhẫn nay lại lộ ra vẻ hung ác một cách rõ ràng.
Cổ Ma cũng cảm giác được nhân loại ở phía đối diện có năng lực đe dọa đến tính mạng của mình, hiện trường lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
Dưới khán đài, bốn người Quan Đào vẫn đang theo dõi trận chiến đấu của Văn Vũ.
Đối với Văn Vũ mà nói mỗi lần hai bên đến gần và va chạm vào nhau thì đều là một lần lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử, nhưng trong mắt bốn người họ đều giống như ảo ảnh hoàn toàn không xem được chi tiết rõ ràng..
“Lần này chắc sẽ thắng nhỉ.” Vạn Bình tự lẩm bẩm một mình khi tận mắt thấy
Cổ Ma đã bị mất một cánh tay.
"Tôi hoàn toàn xem không hiểu, quá nhanh, thật sự nhanh quá đi mất! Người này quả thật chính là lấy được bàn tay vàng. Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được người nào lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy vào lúc này." Vẻ mặt Quan Đào nhìn bóng người kia trên sàn đấu. Tôn thờ kẻ mạnh vốn là bản chất của con người.
“Tiểu Bình chờ đến khi người này đi xuống, chúng ta hãy hỏi thử hắn xem có thể theo sau cậu ta.”
Quan Đào dường như đã hạ quyết tâm nào đó.
"Cái này anh có thể thử xem sao, nhỡ đâu người ta đồng ý thì sao? Kể ra anh Đào à, cuối cùng đầu óc của anh cũng bình thường một lần." Vạn Bình vô cùng đồng ý với đề nghị của Quan Đào. Mọi người đều biết rằng nếu thực lực chính mình không đủ mạnh mẽ thì trong những tình huống nguy hiểm cách tốt nhất chính là ôm đùi một kẻ mạnh.
Đây chính là điểm quan trọng nhất để kẻ yếu sống sót trong thời kỳ mạt thế, cũng là con đường tốt nhất để kẻ yếu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Bốn người dưới đài còn đang suy nghĩ về việc tìm lão đại thì cuộc chiến trên sàn đấu lại bắt đầu.
“Vẫn còn bốn cơ hội để bảo vệ, cần phải mở rộng thêm ưu thế một lần nữa.” Hai bên lại quấn lấy nhau chiến đấu một lần nữa.
Trong quá trình chiến đấu, Văn Vũ phát hiện động tác của Cổ Ma đã hơi thay đổi đôi chút, mất đi một cánh tay đối với bất kỳ sinh vật nào cũng cần thời gian để thích ứng, điểm này cũng không có ngoại lệ.
Văn Vũ cố gắng tránh đòn tấn công của Cổ Ma, cùng lúc đó đao thép không ngừng chém về phía nó.
Kích thước cơ thể của Văn Vũ nhỏ hơn Cổ Ma vài lần. Dưới tình huống thể lực của hai bên về cơ bản đều giống nhau, điều đó có nghĩa là độ linh hoạt của cậu cao hơn Cổ Ma và sức mạnh của anh ta, mà với mấy lần va chạm, Văn Vũ đã có thể cảm nhận được sự chênh lệch nhất định về thực lực giữa đôi bên.
Khi những vết thương trên cơ thể của Cổ Ma ngày càng nhiều, số lần bảo hộ của khối ngọc ngày càng ít đi, khi ngọc bảo hộ của Văn Vũ chỉ còn thừa lại một lần duy nhất, chém đứt cánh tay phải còn lại của nó, Cổ Ma lại lần nữa mất đi cánh tay, cơn đau dữ dội đã khiến nó hoàn toàn phát điên.
Chiếc đuôi đâm mạnh vào cơ thể của Văn Vũ, cậu đột nhiên cảm giác được ngọc bảo hộ trên người nát vụn. Văn Vũ cắn chặt răng không hề lãng phí cơ hội cuối cùng mà khối ngọc ban cho, nắm chặt lấy chiếc đuôi của Cổ Ma rồi mượn sức mạnh đang dồn về phía phần đuôi, sau đó trực tiếp lẻn ra sau lưng của Cổ Ma rồi vung đao chém ba nhát, cắt đứt chiếc đuôi thon dài của nó.
Lần này Cổ Ma không quay người lại tấn công, mà hoàn toàn mất đi thăng bằng, thân hình đổ mạnh về phía trước.
Văn Vũ lập tức ngồi lên trên người Cổ Ma, rồi nhắm thanh đao thép vào cổ nó một tay giữ chặt cán đao, tay còn lại ấn mạnh lưng đao, lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào cổ nó.
Cổ Ma ý thức được nguy hiểm, một tay giữ chặt lưỡi dao sắc bén, tay kia điên cuồng đập mạnh vào xương sườn của Văn Vũ, ngay khi bị một sức mạnh cực lớn đυ.ng phải cậu phun ra một ngụm máu tươi.
Cơ thể của con người quá mỏng manh.
Nhưng đối với Văn Vũ mà nói, đây là thời điểm tốt nhất để quyết định thắng bại, cậu mặc kệ những tổn thương mà Cổ Ma gây ra cho mình, mắt thấy bàn tay đang cố gắng chống đỗ đao thép của nó đã bị chặt đứt, lưỡi dao sắc bén đâm vào cổ nó khiến cho những chiếc vảy bị vỡ vụn, cảm giác trì trệ từ lưỡi kiếm truyền đến ngày càng yếu đi.
Cuối cùng, khi Cổ Ma xé nát ruột của Văn Vũ bằng móng vuốt, thanh đao thép của cậu đã hoàn toàn đâm sâu vào cổ của nó, cảm nhận được sức mạnh ở bên dưới người mình ngày càng yếu dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Văn Vũ cố gắng chịu đựng vết thương trên người nhét ruột lại vào trong, cùng lúc đó lấy một lọ nước thuốc chữa trị sơ cấp ra rồi đổ lên, sau khi quấn lại vết thương bằng trang phục bảo hộ đã hỏng, lúc này mới quỳ một chân xuống bên cạnh xác của Cổ Ma, không ngừng thở hổn hển.
“Suýt nữa thì mất mạng.” Văn Vũ thở dài một tiếng: "Lại nói, trận chiến cũng đã kết thúc rồi, cậu còn không xuất hiện nói chuyện với tôi sao?"