Chương 23: Simba (tiếp)

Văn Vũ đè thấp người, sợ bị con quái vật quen thuộc phía dưới phát hiện.

Tuy kích thước của con quái vật kia không giống với Simba trong trí nhớ của mình.

Nhưng tỉ lệ cơ thể như nhau, cùng với kỹ năng tiêu chí -- Viêm lưu, lập tức đánh thức nỗi sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng của Văn Vũ.

Nếu viết ký ức một năm ở mạt thế của Văn Vũ thành một quyển sách, thì Simba là vai chính.

Ít nhất nó là vai chính ở thành phố M này là điều không thể tranh cãi.

Đó là khi nửa năm ở mạt thế, toàn bộ thành phố M đều không ngừng sợ hãi trong Ma tai dưới trăng máu.

Văn Vũ may mắn khi được chứng kiến con sư tử được gọi là Simba trước mặt này.

Dưới hình dạng toàn thân, thân hình cao lớn ước chừng năm tầng lầu, trong miệng nó không ngừng phụt ra Viêm lưu, che trời lấp đất, hủy diệt tất cả. Hơn nữa, động tác của động vật họ mèo rất nhanh nhẹn cùng với sức mạnh thể chất khủng bố đã khiến Ma tai cuồn cuộn đều tránh xa ba thước.

Không thể phủ nhận Simba là bá chủ của toàn thành phố M, là sinh vật đột biến cấp năm duy nhất ở thành phố M. Có trời mới biết bao nhiêu thức ăn mới khiến con quái vật này tiến hóa đến mức đó. Sức mạnh vô song của nó khiến bất kỳ sinh vật nào là kẻ thù cũng phải run bần bật.

Văn Vũ chính mắt thấy trong Ma tai, Simba dẫn theo vô số sinh vật đột biến. Nó đi đầu, một thân một mình nhảy vào trong bầy Ma vật lớn. Nó chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, gϊếŧ chết ba con Ma vật cấp năm. Sau đó, biển dung nham khổng lồ cắn nuốt gần nửa Ma triều.

Vì thế, toàn bộ thành phố M rơi vào trong nỗi sợ hãi bị Simba chi phối.

Thú biến dị? Là thủ hạ cũng là đồ ăn.

Chức nghiệp giả? Điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm mà thôi.

Ma vật? Sào huyệt của Simba ở ngay lối vào của cửa Ma giới. Trong cửa Ma giới kia, không có Ma vật nào có thể lao ra khỏi sào huyệt của Simba.

Văn Vũ vốn dĩ nên nghĩ đến, thành phố M chỉ có một vườn bách thú, Simba sẽ ở đó.

Nhưng đời trước sự chênh lệch giữa trời và đất khiến Văn Vũ lựa chọn quên đi sự thật này.

Cho tới bây giờ, lại lần nữa nhìn thấy con sư tử này, Văn Vũ vẫn không có dũng khí đối mặt.

Nếu Văn Vũ nhớ lại sự thật này, thì đánh chết Văn Vũ cũng không dám tới gần công viên Giang Tân nửa bước.

“Thì ra là thế, con sư tử này ở chỗ này. Vậy thì mọi thứ đã sáng tỏ rồi.”

Tình huống trước mắt là đồ ăn ở phía dưới thật sự quá dồi dào đối với Simba.

Con sư tử lười biếng này sẽ không tha đồ ăn bên miệng, mà lại tới tìm Văn Vũ gây phiền phức. Có thể thấy điểm này qua vị trí lựa chọn sào huyệt của Simba từ đời trước -- phía trước cửa Ma giới.

Cho nên, Văn Vũ tránh ở trên lầu, ngược lại nguy hiểm rất nhỏ.

Văn Vũ chậm rãi bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt nguyên nhân hậu quả của việc có thể tiến vào bảo địa trong kiếp trước.

Simba xông ra khỏi công viên, sau đó đã xảy ra đại chiến với zombie ở bên ngoài, chính xác là một vụ thảm sát.

Với sức mạnh tầm thường của zombie cấp một, căn bản không phá rách được da của Simba. Simba chỉ cần há miệng cắn, sau đó ăn luôn, con tiếp theo sẽ tự động đưa đến bên miệng.

Mà đối với zombie mà nói, với trí lực của zombie cấp một, thì chỉ có thể nhìn. Chúng chỉ cần ăn một miếng thịt của Simba là có thể đủ để tiến hóa.

Sự cám dỗ trước mặt khiến lũ zombie mất đi lý trí, mặc dù chúng không có lý trí.

Sau đó tiếng gầm rú của vô số zombie thu hút thêm nhiều zombie đến gần công viên.

Vì thế Simba vừa ăn điểm tâm, vừa lang thang không có mục tiêu tìm kiếm mỹ vị ngon miệng hơn.

Cả đàn zombie trong công viên đều bị Simba kéo vào, vô hình trung bảo địa đã mở ra một con đường.

Đây là cơ hội Văn Vũ muốn.

……

Văn Vũ yên tĩnh nghe âm thanh bên ngoài. Tiếng bước chân và tiếng gào rống của vô số zombie, còn có tiếng gân cốt đứt gãy vang lên.

Thỉnh thoảng có một tia sáng đỏ lớn chiếu sáng phần lớn bầu trời.

Đó là Viêm lưu của Simba, cũng là thủ đoạn quen dùng để rửa sạch những con bọ nhỏ của Simba, đồng thời cũng có nghĩa Simba có chút bực bội.

Sau đó, có một tiếng gầm lớn cùng với âm thanh sụp đổ của một tòa nhà.

Văn Vũ không ngừng cầu nguyện Simba sẽ không nổi điên, đυ.ng vào tòa nhà cậu đang trú.

May mà là theo âm thanh dần dần đi xa, mãi đến khi không còn nghe thấy nữa, tòa nhà nơi Văn Vũ trú vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

Mãi đến lúc này, Văn Vũ mới đưa đầu chậm rãi ló đầu ra ngoài cửa sổ.

Sự rối loạn lớn bên ngoài đã lắng xuống. Đám xác khổng lồ đã bị rời ra. Những zombie còn lại không phải mất khả năng di chuyển, thì là không tiến hóa, không thể theo kịp tốc độ đi của Simba. Sau khi không có mục tiêu, chúng lại yên lặng ở đó.

Nhìn thấy cửa lớn của công viên Giang Tân đã rộng mở, mà đám zombie xung quanh mình đã tàn phế, Văn Vũ lại hoàn toàn không bước vào công viên như đã định trước đó.

Mọi người đều biết, nhận thức lãnh thổ của sư tử có thể nói là vô cùng lớn. Sư tử biến dị cũng kế thừa ưu điểm này.

Trong kiếp trước, Simba đã chỉ định toàn bộ thành phố M là lãnh thổ của riêng mình. Tất cả những sinh vật lớn mạnh bên ngoài đều bị Simba săn gϊếŧ không thương tiếc.

Tình hình hiện tại, Văn Vũ không biết Simba có phân chia công viên Giang Tân thành lãnh địa của mình hay không. Nhỡ may Simba chỉ rời khỏi sào huyệt, đánh chén bữa ăn ngon ở bên ngoài.

Nhỡ may Simba chỉ là ăn no rồi ra ngoài tản bộ.

Nhỡ may lát nữa Simba lại về, vậy thì Văn Vũ đi vào công viên là kết cục gì, tuyệt đối không cần nói nhiều.

Toàn bộ công viên Giang Tân đã trở thành đầm rồng hang hổ.

Tuy rằng Văn Vũ biết, đời trước có người từng đi vào bảo địa này.

Nhưng thật ngu ngốc khi đặt tính mạng mình vào vấn đề liệu một con sư tử có về nhà hay không.

Lại đợi thêm một giờ nữa, Văn Vũ nhìn thấy ánh lửa vốn dĩ có thể quan sát được, nhưng hiện tại gần như đã không thể thấy nữa.

Vừa rồi Văn Vũ bị Simba dọa cho hoảng sợ, trái tim cũng chậm rãi xôn xao.

“Mình không dám đi vào công viên Giang Tân, nhưng…… có thể xử lý những zombie phía dưới. Đây chính là điểm tích lũy, hơn nữa Simba lớn như vậy, nó trở lại thì mình cũng có thể phản ứng được.”

Trái tim Văn Vũ xao động.

Theo thông tục mà nói, đây là tâm lý may mắn, chết rồi thì chẳng trách được người khác, nhặt được lợi thì coi như mạng lớn.

Văn Vũ là một người bình thường, chỉ có thêm một năm kinh nghiệm sống sót ở mạt thế.

Nhìn thấy điểm tích lũy đầy đất, Văn Vũ không đi nhặt, Văn Vũ cảm thấy thẹn với một lần sống lại mà ông trời ban cho.

Lại bỏ qua hành trình của Simba, Văn Vũ âm thầm an ủi mình một câu: “Chỉ gϊếŧ một chút rồi đi liền, mặc kệ bảo địa.”

Văn Vũ cầm vũ khí nhanh chóng chạy xuống lầu. Cậu không dám tiến vào trạng thái chiến đấu, nhỡ may xảy ra tình huống gì, đây chính là bảo toàn tính mạng.

Hơn nữa, Văn Vũ căn bản không cần tiêu phí nhiều sức lực với đám zombie ở phía dưới.

Dao lên dao xuống là vài điểm tích lũy.

Đối với loại chuyện nhặt tiền này, Văn Vũ chỉ có thể nói tại sao không tới nhiều một chút.

“Mười điểm, mười lăm, hai mươi ba, ồ, không được, mới cho năm điểm.”

Văn Vũ càng gϊếŧ càng hăng say. Hiện tại còn sảng khoái hơn lúc ở cục cảnh sát. Ở cục cảnh sát còn cần phòng ngự mặt, hiện tại chẳng những không có nguy hiểm, hơn nữa điểm tích lũy cũng cao hơn không ít so với zombie ở cục cảnh sát.

Nhìn thấy điểm tích phân của mình đã vượt qua ngưỡng năm trăm, tiến tới ngưỡng một nghìn, Văn Vũ kích động.

“Gϊếŧ một lát nữa, chỉ lát nữa thôi, đủ một nghìn mình sẽ đi thăng cấp, tuyệt đối sẽ không kéo dài.”

Một cái phố đã thanh rớt một nửa, mắt tích phân hướng qua 1000 đại quan, hung hăng mà cắn chặt răng.

Một con phố đã được dọn sạch một nửa, Văn Vũ thấy điểm tích lũy sắp qua ngưỡng một nghìn, cậu nghiến răng tiếp tục.

“Quét sạch một nửa không quá phù hợp với phong cách của mình, lại gϊếŧ thêm lúc nữa, không phải Simba còn chưa quay lại sao?”

Thấy điểm tích lũy đã đạt tới một nghìn ba trăm điểm, Văn Vũ nhìn mấy zombie còn lại trước mắt.

“Dù sao đã tới lúc này rồi, gϊếŧ hết rồi mà Simba cũng chưa thấy quay lại. Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, ông đây đánh cuộc.”

Đôi mắt Văn Vũ đã đỏ lên, đây là tinh thần cờ bạc đáng sợ.

Dụ hoặc quá lớn khiến Văn Vũ giống như nhai kẹo cao su, căn bản không dừng lại được.