Chương 18: Hợp tác tạm thời

"Nhanh lên, đừng xem nữa, bây giờ mau chạy ra ngoài đi."

Trong vô thức, đám zombie ngoài cửa văn phòng cũng bị thu hút bởi âm thanh chém gϊếŧ của Văn Vũ, ông chủ Trương thấy đường thoát của nhóm mình đã hình thành, bất chấp quan sát kết cục của người kia, anh ta chỉ huy những người còn lại trong văn phòng điên cuồng chạy trốn ra ngoài.

Đám người trong văn phòng hiểu, tính mạng của mình quan trọng hơn của người khác, cũng bất chấp xem trò hay, chạy trốn dưới sự chỉ đạo của cục trưởng Vương và ông chủ Trương.

. . . . . .

Văn Vũ nhìn thấy đám zombie trước mắt đã giảm bớt, cậu biết sự cuộc chiến kí©h thí©ɧ này đã gần kết thúc rồi.

Đúng vậy, chính là kí©h thí©ɧ.

Kiếp trước, Văn Vũ là bia đỡ đạn, cậu còn phải đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm hơn thế này nhiều, zombie bình thường không thể phá vỡ phòng ngự được, chỉ cần chú ý mặt mũi và tay là có thể tiêu diệt được đám zombie này. Còn nếu thỉnh thoảng gặp phải zombie cấp 1, Văn Vũ chỉ có thể nói, làm gì có cuộc chiến nào là không có ngoài ý muốn?

Qua một hồi chém gϊếŧ, Văn Vũ nhìn biển máu trước mắt, cậu há miệng thở hổn hển, tố chất cơ thể lớn mạng cho Văn Vũ sức chịu đựng, đáng tiếc có sức chịu đựng có lớn mạnh thế nào cũng không chịu nổi mấy trăm con zombie tấn công. Cũng may Văn Vũ đã cẩn thận tính toán số lượng zombie trên đường, hoàn toàn không vượt ra khỏi phạm vi năng lực của mình.

Thả lỏng cổ tay tê dại, Văn Vũ giải phóng trạng thái chiến đấu, cậu giẫm lên đống xác zombie, trực tiếp trèo vào cửa sổ tầng hai bên cạnh.

Nhìn linh thú im lặng bên tai, Văn Vũ xử lý vết thương trên mặt mình, cẩn thận tìm kiếm người sống sót mà mình vừa nhìn thấy.

Văn Vũ đã sớm biết bên cạnh có người quan sát mình.

Vừa rồi solo, trực tiếp được gần 800 điểm tích luỹ, Văn Vũ không có lý do gì để từ bỏ, thấy đàn zombie bên cạnh càng ngày càng ít, Văn Vũ đau lòng, đều là điểm tích luỹ đó.

Mà vừa rồi mình solo đã là cao nhất, nếu lúc này có người giúp đỡ, trước không nói có thể cướp được bao nhiêu điểm tích luỹ, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể đυ.ng độ với chuột biến dị.

Cậu vừa nhai thịt khô trong miệng, vừa cẩn thận đánh giá xung quanh, ánh trăng sáng rực khiến tầm nhìn của Văn Vũ không bị gò bó.

Một lúc sau, Văn Vũ liền phát hiện một nhóm người, hơn nửa mặc cảnh phục.

. . . . . .

Cục trưởng Vương đầu tàu gương mẫu, nhanh chóng dọn sạch đám zombie cản trở trên đường, với sức mạnh khủng khϊếp và kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, về cơ bản, đám zombie này bị tiêu diệt chỉ với một đòn.

Hơn nữa, những người sống sót phía sau cũng không phải ngồi không, ông chủ Trương cầm dao bằng thép, cùng với một vài thanh niên phía sau khiến sức chiến đấu của cả đội ngũ đều cực kỳ mạnh mẽ.

Hơn nữa qua trận đáng vừa rồi của Văn Vũ, zombie bên đường đã không còn bao nhiêu.

Cả đội ngũ nhanh chóng đi về phía trước.

"Từ từ."

Cục trưởng Vương dẫn đầu dừng bước, nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo bó cản đường trước mặt.

Quần chúng phía sau không rõ nên nhộn nhịp thò đầu ra quan sát.

"Đây không phải người vừa rồi sao? Nhiều zombie như vậy mà không gϊếŧ chết cậu ta, là thần tượng của tôi nha."

"Oa, thật nam tính, rất đẹp trai nha."

"Đây là người thật sao?"

"Tên này có lai lịch gì vậy? Mới có hai ngày mà đã mạnh như vậy rồi."

. . . . . .

Văn Vũ cau mày nhìn đám người trước mắt, đủ loại, nam nữ, già trẻ gì cũng có.

Đáng chú ý nhất là người đàn ông trung niên dẫn đầu phía trước, vừa rồi Văn Vũ đã cẩn thận quan sát, tố chất cơ thể người này đã đạt đến 4 điểm, thậm chí còn mạnh hơn so với Văn Vũ.

Trong thời gian này mà chức nghiệp giả có thể đạt tới trình độ này, trong tay ít nhất cũng phải có mấy trăm mạng zombie.

Hoàn toàn xứng đáng là chức nghiệp giả đứng đầu.

"Anh bạn này, kẻ hèn này là Trương Văn, trước mạt thế làm buôn bán nhỏ, vừa rồi nhìn thấy bản lĩnh của cậu, thật sự là ngạc nhiên như nhìn thấy thần tiên nha."

Ông chủ Trương đứng sau cục trưởng Vương lách mình một cái, đi tới trước mặt Văn Vũ, khen ngợi không e dè.

Văn Vũ nhìn ông chủ Trương trước mắt, hơn ba mươi tuổi, trong tay là dao bằng thép, bên hông còn giắt một khẩu súng ngắn, còn có thể nhìn thấy bóng dáng của trang phục bảo hộ sau lớp quần áo.

Cậu lại nhìn mọi người chung quanh, rất hiển nhiên, đội ngũ trước mắt hoàn toàn có thể nói là một cường đội tinh anh.

Trong mười mấy người, người trẻ tuổi đều là chức nghiệp giả, số ít còn lại là người già và trẻ nhỏ chưa chuyển chức, không có năng lực chiến đấu, trang bị trên người cũng không tệ, là súng lục, Văn Vũ nhìn thấy hai con, một ở trong tay Trương Văn, một ở trong tay người đàn ông trung niên dẫn đầu.

Hơn nữa chức nghiệp giả chủ yếu đều cầm dao bằng thép.

"Tôi tìm mọi người là bàn chuyện hợp tác."

Văn Vũ nói với ông chủ Trương, người đàn ông khôn khéo trước mắt này, thoạt nhìn có vẻ là người có thể nói chuyện trong đội ngũ này.

"Không biết anh bạn nói hợp tác là ý gì?"

Ông chủ Trương híp mắt, lời nói cũng cẩn thận hơn.

"Nhiều như vậy zombie, trong đó vẫn chưa có nhiều con tiến hóa, chắc hẳn mọi người cũng biết, giống như tôi vừa làm, đám zombie này là điểm tích luỹ, nhưng cũng là vốn để con người trở nên mạnh mẽ hơn. Một mình tôi không gϊếŧ hết, cũng tiện cho đám chuột biến dị, chi bằng chúng ta cùng nhau gϊếŧ chết toàn bộ đám zombie. Tôi nghĩ điểm tích luỹ đạt được cũng đủ để cả đội ngũ các anh lớn mạnh hơn."

Trương Văn hít một hơi thật sâu, người đàn ông trước mặt này không phải kẻ điên, mà là một thiên tài, ý cậu ta là cuộc chiến vừa rồi không kiếm đủ lời, còn muốn vớt nhiều thêm nữa.

"Sức chiến đấu của cậu quá lớn, chúng tôi không mạnh như cậu, đám zombie lớn như vậy, quá nguy hiểm với chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn vài người không có sức chiến đấu."

Quay đầu lại nhìn đội ngũ của mình, mặc dù phần lớn đều là chức nghiệp giả có sức chiến đấu, nhưng vẫn còn vài người già và trẻ nhỏ chưa chuyển chức.

Trương Văn cẩn thận suy ngẫm đề nghị của Văn Vũ, ai mà không động tâm với điểm tích luỹ cơ chứ? Nhưng phía sau mình chỉ có những người này. Nếu tổn thất, thành viên nòng cốt của mình có thể bị diệt hết.

Thông minh như Trương Văn, bây giờ cũng đã suy nghĩ về kế hoạch thành lập một nơi đóng quân dựa vào những thành viên nòng cốt này.

"Ừm."

Cẩn thận suy ngẫm một lúc, nhưng đối với vật hi sinh kiếp trước, kẻ thấp hèn của nửa đời trước mà nói, thật sự không thích hợp để đàm phán chuyện này.

Hơn nữa, nhìn thấy trong đội ngũ còn có người già yếu, cũng không thể trông cậy vào nhóm người này có thể lấy một địch trăm như mình được.

"Hay là, cậu chờ chúng tôi thu xếp xong cho người già và trẻ nhỏ, chúng tôi sẽ đi cùng cậu?”

Trương Văn thăm dò một câu, trước mắt, đây là cách có lợi nhất với mình.

Sức chiến đầu của người già và trẻ nhỏ liên luỵ quá lớn đối với người trong đội ngũ, nếu đều là chức nghiệp giả, anh ta rõ ràng có thể cân nhắc về ý kiến của Văn Vũ.

"Bỏ đi. "

Văn Vũ không chờ được nhóm người này thu xếp xong cho người già rồi mới đến giúp mình. Đợi đến lúc đó, đám zombie đã sớm bị chuột biến dị ăn không còn một mống, mà cậu cũng sẽ không đi đυ.ng độ với đám chuột biến dị kia.

"Từ từ, tôi đi với cậu."

Người nói chuyện chính là cục trưởng Vương vừa rồi đi đầu, không đợi Trương Văn nói gì, cục trưởng Vương trực tiếp nói với mọi người phía sau "Mọi người, vừa rồi tôi đã nói, sau khi ra ngoài, sau này mọi người hãy nghe theo lời ông chủ Trương, tôi đã không còn thích hợp để dẫn dắt mọi người nữa."

"Đối với chuyện xảy ra vừa rồi, tôi chỉ có thể xin lỗi mọi người, nếu Vương Chí Cương tôi còn có thể sống sót trở về, tôi nợ mọi người một mạng."

Không để ý đến đám người phía sau ồn ào, cục trưởng Vương lấy súng lục bên hông ra, đưa cho một người đàn ông phía sau, trực tiếp đi đến trước mặt Văn Vũ.

"Tôi tên là Vương Chí Cương, vốn là phó cục trưởng cục cảnh sát, bây giờ tôi muốn cùng cậu đi gϊếŧ đám zombie kiếm điểm tích luỹ, nhưng tôi có một điều kiện."

"Ồ, điều kiện gì?"

Đối với vị cục trưởng Vương này, Văn Vũ thật là cảm giác vui như lên trời, thân là người mạnh nhất trong nhóm người này, về cơ bản thì một mình người này đã đứng trên tất cả những người khác rồi, Văn Vũ cũng không rõ rốt cuộc tiểu đội này đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cậu.

"Cậu phải giúp tôi gϊếŧ sạch đám chuột kia."

Vương Chí Cương oán hận nói. Nhìn biểu tình phẫn nộ và oán hận này, rất có thể là người thân của anh ta đã bỏ mạng trong miệng đám chuột biến dị kia. Lại kết hợp với một đám zombie có vấn đề vừa rồi, Văn Vũ nhanh chóng hiểu đầu đuôi câu chuyện.

"Tôi nói thật nhé, chỉ với hai người chúng ta thì không thể đánh thắng được nhiều chuột biến dị trong cục cảnh sát như vậy đâu."

Văn Vũ trực tiếp từ chối.

Đùa cái gì vậy? Văn Vũ tuyệt đối không đồng ý cái điều kiện tự tìm đường chết này.

"Tôi có cách."