PHẦN 1: Bắt đầu của thời gian kết thúc_Chương 1: Trọng sinh

"Đinh linh linh, đinh linh linh."

Văn Vũ mơ hồ mở mắt, ý thức từ chuông báo thức bên cạnh giường trở về thân thể mình.

"Này, đây là. . . . . ."

Nhìn căn hộ cho thuê quen thuộc trước mặt, lại sờ soạng thân thể hoàn hảo không tổn hao gì của mình, suy nghĩ của Văn Vũ không khỏi quay trở lại với vừa rồi. . . . . .

Ngay vừa rồi, Văn Vũ và tiểu đội đi săn của cậu đang chấp hành nhiệm vụ.

Mà cái gọi là tiểu đội đi săn, bất quá chỉ là một tiểu đội hạng ba ở tụ điểm hạng ba, mà bản thân Văn Vũ là người mạnh nhất trong đội ngũ, cũng chỉ là một chiến sĩ cấp hai vừa mới chuyển chức thành công.

Đối với loại đội ngũ cấp bậc này, giữa mạt thế, ai nhìn vào cũng biết, đây là vật hi sinh của toàn đội.

Mà cái gọi là nhiệm vụ, đương nhiên cũng chính là một loại nhiệm vụ cấp bậc vật hi sinh. . . . . . Hấp dẫn lực chú ý của một con thú biến dị cấp năm.

Sau đó, hấp dẫn nó tiến vào trong bẫy rập do chiến đội chủ lực chuẩn bị sẵn. Phần thưởng to lớn cùng với đao kiếm sắc bén, khiến cho Văn Vũ không thể nói không đối với nhiệm vụ chịu chết này.

Đáng tiếc chính là, vật hi sinh vĩnh viễn cũng không thay đổi được bản chất của vật hi sinh.

Lúc Văn Vũ dẫn dắt tiểu đội vật hi sinh tiếp cận đến sinh vật mục tiêu, thì bọn họ phải đồng thời đối mặt với hơn 30 con sinh vật biến dị cấp ba.

Ngay lúc Văn Vũ nhận ra được hiện trạng, xoay người chạy trốn, thì toàn bộ tiểu đội vật hi sinh đã bị xé nát một phần ba.

Mà bản thân Văn Vũ, ở vị trí cách bẫy rập trăm mét, bị con biến dị thú cấp năm kia chụp một tát nát đầu.

Sau đó, đợi đến khi Văn Vũ mở to mắt lần nữa, nhìn thấy trước mắt chính là căn hộ thuê nho nhỏ mà cậu đã sống trong ba năm.

"Đây, đây là có chuyện gì?"

Văn Vũ bật người đứng thẳng dậy, đứng trước chiếc gương trước giường mình.

Nhìn chính mình trong gương, thân hình gầy yếu hoàn toàn không có sức mạnh trước kia.

Phải biết rằng, trước kia, tuy rằng cậu chỉ là một vật hi sinh, nhưng tốt xấu cũng có thực lực chiến sĩ cấp hai, lực lượng thân thể ít nhất trên dưới một tấn, cơ bắp toàn thân góc cạnh rõ ràng, khổ người tráng kiện.

Mà hiện tại, thân thể trước mắt gầy gầy yếu yếu, thật giống như một anh hàng xóm bình thường.

Văn Vũ càng nhìn thân thể của mình càng cảm thấy quen thuộc, loại cảm giác này, thật giống như, thật giống như dáng vẻ của mình trước khi chuyển chức.

"Chẳng lẽ là?" Văn Vũ giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên chạy đến trước máy vi tính, nhìn thật kỹ ngày tháng trên máy vi tính.

"Ngày 25 tháng 5 năm 2017, đây là, đây là thời điểm bắt đầu của mạt thế, đây là một năm trước mà, chẳng lẽ, mình trọng sinh? Mình trọng sinh, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha. . . . . ."

Tiếng cười của Văn Vũ càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, nghĩ đến kiếp trước mình gặp cảnh ngộ trở thành vật hi sinh, vừa cười, nước mắt vừa chậm rãi chảy xuống.

Nếu như có thể sống lại một đời, mình còn có thể trở thành một vật hi sinh yếu đuối sao, mình còn có thể cam chịu bị cường giả bóc lột và khinh bỉ sao? Mình còn có thể trải qua cuộc sống cực kỳ bi thảm lần nữa sao?

"Tuyệt đối không, tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không." Văn Vũ điên cuồng kêu to, đây là ông trời thiên vị mình, ban ân cho mình.

Văn Vũ thở hắt ra một hơi thật dài.

"A. . . . . ."

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của khu chung cư.

"Làm gì vậy, có để cho người khác nghỉ ngơi hay không."

"ĐM bị bệnh à."

"Mẹ nó, kêu hãi hùng như vậy."

Vô số tiếng chửi bậy truyền ra từ tòa nhà, rất nhiều người tỏ vẻ cực kỳ bất mãn đối với tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền ra kia.

Nhưng mà, tiếng kêu thảm thiết chẳng những không ngừng lại, mà ngược lại càng lúc càng lan rộng, không chỉ có dưới lầu khu chung cư, mà ngay cả hành lang, trong nhà, đều truyền đến những tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng gầm rú khác nhau.

"Cứu mạng, gϊếŧ người."

"Ông xã, anh bị sao vậy ông xã, đừng cắn em, a, a. . . . . ."

Trong lòng Văn Vũ bỗng nhiên có dự cảm xấu, nhanh chóng khóa cửa nhà mình, tìm một cái bàn ngăn trước cửa, sau đó bước nhanh đến cạnh cửa sổ.

Nhìn xuống dưới lầu.

Chỉ thấy ngọn nguồn tiếng kêu thảm thiết trong khu chung cư là của một đôi vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn, lúc này đột nhiên show ân ái ở ngay sân chung của khu chung cư.

Nhà trai ôm vợ mình một cách cuồng nhiệt, điên cuồng hôn hai má "Vợ" mình, vốn đây là một hành động tốt đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là trong miệng nhà trai không có thịt nát và máu tươi.

Cảnh tượng này, kiếp trước Văn Vũ đã từng chứng kiến, bởi vì đây là cảnh tượng đầu tiên mà Văn Vũ nhìn thấy lúc mạt thế xảy đến.

Lúc ấy Văn Vũ nhìn máu tươi và tròng mắt bắn tung tóe khắp nơi, nôn ói một trận, một kiếp này, Văn Vũ chỉ có thể yên lặng nói thầm một câu ở trong lòng: "Đậu xanh rau má".

Văn Vũ biết mạt thế sẽ đến, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cho thời điểm mạt thế sẽ đến.

Nhưng mà, việc chuẩn bị trong tư tưởng cũng chỉ có hạn, cậu vừa mới trọng sinh được năm phút đồng hồ có được không.

Thời gian năm phút đồng hồ, xác nhận và chấp nhận sự thật chuyện mình trọng sinh, đã là thuộc dạng có tố chất tâm lý mạnh mẽ.

Sau đó, vào lúc Văn Vũ nghĩ mình hẳn là nên chuẩn bị một ít vật tư và vũ khí, thì ngày tận thế cũng đã chạm đến ót cậu.

"Ông trời, ông đùa giỡn tôi sao, phúc lợi của người trọng sinh đâu? Không có phúc lợi, thôi thì cung cấp một món vũ khí có thể sử dụng cũng được." Mặc kệ Văn Vũ chửi thầm như thế nào, tình huống hiện tại chính là như vậy.

Văn Vũ quan sát cẩn thận căn hộ thuê nhỏ bé của mình, cố gắng tìm kiếm một món gì đó có thể gọi là vũ khí.

Không quá ba giây đồng hồ sau, Văn Vũ lập tức thất vọng.

Căn hộ cho thuê vốn là sẽ không lớn, đương nhiên là không có không gian để mở một phòng bếp, cho nên hiển nhiên là Văn Vũ sẽ không thể tìm được loại đồ vật như dao bếp hay dao thái thịt ở trong nhà.

Bất đắc dĩ cầm dao gọt hoa quả trên bàn lên, lấy tay cọ nhẹ mũi dao: "Có còn hơn không đúng không? Cho dù đó là một con dao gọt hoa quả đến cắt táo cũng phải dùng sức."

Chuyện tới nước này, Văn Vũ chỉ có thể tìm một chút an ủi ở con dao gọt hoa quả.

Nhìn thoáng qua những thực phẩm mà mình dự trữ, làm một cẩu độc thân vạn năm, một cô nhi không cha không mẹ, một trạch nam cả ngày ôm máy vi tính.

Loại đồ như mì ăn liền này nọ vẫn có rất nhiều, ngoài ra còn có một hũ chao nhỏ.

Còn nhớ kiếp trước, một mình cậu dựa vào hai thùng mì ăn liền trong nhà, mà thành công chống đỡ suốt một tháng.

Vào lúc cậu còn chưa bị chết đói, đã đợi được tiểu đội sinh tồn giả đến sưu tầm vật tư, sau đó, bắt đầu hành trình một năm làm vật hi sinh của mình.

Văn Vũ cẩn thận thu dọn đồ đạc trong nhà, cho mấy gói mì ăn liền vào trong ba lô, mấy chai nước khoáng, mấy cái chân giò hun khói.

Những thứ này chính là những vật tư cơ bản mà cậu sắp sửa mang đi. Tiếp đó tìm được một cây lau nhà, dùng chân đá mấy đá làm gãy đầu cây lau, cố định thân cây lau và dao gọt hoa quả vào nhau, một cây giáo giản dị mới toanh ra lò, đương nhiên sức chiến đấu cụ thể còn phải chờ khảo chứng.

Lôi áo mùa thu và quần dài ra mặc lên người, lại tìm được một ít tạp chí linh tinh vứt đi, quấn lên cổ tay, những thứ này chính là hộ giáp của cậu.

Cõng ba lô lên, xách theo giáo, Văn Vũ từ từ mở ra một khe cửa, xác định trên hành lang không có nguy hiểm, mới từ từ mở cửa ra.

Văn Vũ ở tầng ba, sau khi mở cửa phát hiện cửa của căn hộ đối diện phép hờ, bên trong truyền đến tiếng xì sụp quái dị.

"Một đôi vợ chồng già tốt bụng. Vẫn là giúp hai người giải thoát đi." Văn Vũ đã hiểu được, hai cụ già hiền lành ở đối diện đã xảy ra bi kịch.

Văn Vũ lén lút mở cửa căn hộ đối diện ra, nhìn thấy cụ ông vốn hiền lành đang đưa lưng về phía cậu, còn mình nằm bò trên người bạn già của mình mà cắn xé từng ngụm từng ngụm.

Mà bác gái kia thì trừng lớn hai mắt, nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.

Zombie, dấu hiệu khởi đầu của mạt thế.

Đời sau công nhận cái nhìn chính là, cùng với việc thông đạo Ma Giới mở ra, ma khí bị rò rỉ, khiến cho một vài nhân loại trong gen không có kháng thể biến dị, trở thành chủng loại quái vật hư thối, dơ bẩn.

Tuy rằng nhìn có vẻ khủng bố ghê tởm, nhưng trên thực tế, những zombie này chỉ là những sinh vật cặn bã nhất của thời kỳ khởi đầu mạt thế. Bị ma khí ăn mòn thân thể, khiến cho tổ chức cơ thể bị mềm hoá và suy sụp, khiến cho những zombie này bất kể là sức mạnh hay là tốc độ, đều thua xa nhân loại.

Chỉ cần nhân loại có thể vượt qua nỗi sợ hãi về tâm lý, có một món vũ khí có thể phá vỡ đầu zombie, thì cho dù là một cô gái cũng có thể gϊếŧ chết vài con zombie.

Đối với một người đã sinh tồn được trong mạt thế một năm như Văn Vũ mà nói, mấy thứ cấp thấp này hoàn toàn không khơi lên được một chút tâm lý sợ hãi nào của Văn Vũ.

Có thể là tiếng mở cửa đã quấy nhiễu đến việc zombie đang dùng cơm, cụ ông zombie chậm rãi quay đầu lại, con ngươi trắng xám nhìn chằm chằm vào Văn Vũ võ trang đầy đủ.

Văn Vũ đương nhiên biết đạo lý ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế, nên lập tức dùng sức phi một cước đạp ngã zombie, sau đó dùng sức dẫm lên người zombie.

Zombie không ngừng giãy dụa, nhưng không đủ sức để hất Văn Vũ ra, cái miệng rộng máu chảy đầm đìa càng không ngừng phát ra tiếng rít gào.

Văn Vũ mặc kệ tiếng kêu của zombie, điều chỉnh tốt góc độ, mũi giáo hung ác đâm vào hốc mắt zombie, zombie nằm trên mặt đất run rẩy hai cái, sau đó không còn động đậy nữa.

"Đinh, đánh chết một con zombie cấp 0, đạt được 1 điểm tích lũy."

Văn Vũ thở phào một cái, nhìn zombie nằm trên mặt đất, rút ngọn giáo ra, một tia máu đen chảy xuôi theo miệng vết thương.

Vừa mới biến dị không đến 10 phút đồng hồ, máu trong cơ thể zombie rõ ràng đã muốn sẫm đi. Trong lòng Văn Vũ yên lặng mặc niệm một tiếng, đi về phía bác gái tình trạng thê thảm, đâm một giáo vào đầu thi thể.