Chương 3: Điểm Tích Lũy Và Cột Đá Trao Đổi

Văn Vũ lấy ra một con dao bếp lớn nhất, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao một chút, hai vợ chồng già này bảo dưỡng dao bếp thật tốt.

Lại chọn một con dao mũi nhọn sắc bén nhất, thay thế cho con dao gọt hoa quả trên ngọn giáo tự chế, Văn Vũ xoay người đi ra khỏi cửa.

Bước đầu kế hoạch của Văn Vũ là chuyển chức thành chiến sĩ.

Giữa mạt thế, chức nghiệp là bước đầu tiên trong quá trình tiến hóa để trở nên mạnh hơn.

Do vậy, 10 điểm tích lũy cũng rất cần thiết.

Về phần loại đồ vật như cột đá trao đổi này nọ, Văn Vũ chỉ có thể nói khắp nơi đều có, hoàn toàn không được xem là thứ gì đáng ngạc nhiên. Văn Vũ nhớ là trước cổng lớn khu chung cư của cậu, có một cái cột đá hình trụ che kín hoa văn thần bí cao nửa mét, cái đó chính là cột đá trao đổi.

Đó cũng là cột đá trao đổi đầu tiên mà Văn Vũ nhìn thấy ở kiếp trước.

Đứng ở hành lang, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, trải qua khoảng nửa tiếng hỗn loạn, sự hỗn loạn đã dần dần lắng xuống.

Những người còn sống sót đến bây giờ, cho dù là một kẻ ngu ngốc đến mức nào cũng sẽ không tiếp tục la hét kêu to.

Đáng tiếc Văn Vũ không có tố chất thân thể chuyển chức, hoàn toàn không nghe được những âm thanh nhỏ, vốn dĩ đang muốn giả bộ ngầu, Văn Vũ không khỏi có chút xấu hổ: "Xem ra, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất."

Văn Vũ nói thầm một câu. Nhẹ nhàng gõ cửa một hộ gia đình ở phía cuối lầu ba. Bên trong phát ra một trận âm thành gầm grừ trầm thấp.

Văn Vũ phân biệt tiếng bước chân càng lúc càng lớn, xác nhận bên trong có hai zombie.

Lấy ra hai sợi thép mảnh vừa mới nhặt được, cắm vào ổ khóa nhẹ nhàng gảy .

Trong thời gian một năm ở mạt thế, mở khóa tuyệt đối là kỹ năng hạng nhất cần phải có của vật hi sinh.

Văn Vũ dựa vào kỹ năng này của mình, đã nhặt được không ít thức ăn mà chức nghiệp giả cao cấp khinh thường nhìn đến.

Chỉ nghe cánh cửa phòng trộm lạch cạch một tiếng, Văn Vũ lập tức lui ra phía sau hai bước. Nhìn từ trong cánh cửa chui ra hai zombie, Văn Vũ bình tĩnh lui về phía cầu thang.

Zombie thất tha thất thểu đi ra, Văn Vũ nhận thấy khoảng cách vừa đủ, phần eo phát lực, ngọn giáo tự chế bay nhanh ra, đâm chính xác vào hốc mắt của zombie, một vòi máu đen phun ra, zombie ngã quỵ trên mặt đất, không nhúc nhích.

"Đinh, đạt được 1 điểm tích lũy."

Nghe được trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở, Văn Vũ rút ngọn giáo ra, đâm về phía một con zombie khác.

. . . . . .



Nhìn hai zombie ngã vào trước mặt mình, Văn Vũ thở hổn hển mấy hơi.

"Ai, bình thường hoàn toàn không chú ý rèn luyện thân thể, lúc này mới gϊếŧ chết hai zombie đã cảm thấy mệt mỏi."

Mặc dù Văn Vũ có một năm kinh nghiệm gϊếŧ chóc trong mạt thế, thế nhưng thân thể này quá kém, lúc này mới gϊếŧ chết hai zombie, đã cảm giác toàn thân không ngừng run rẩy.

Đương nhiên Văn Vũ biết, đây là dấu hiệu hơi mất sức.

Hơi thả lỏng thân thể một chút, Văn Vũ cảm giác thể lực khôi phục một ít, lén lút lên lầu bốn, chậm rãi gõ cánh cửa gần cậu nhất.

Theo tiếng đập cửa vang lên, Văn Vũ lập tức nghe được bên trong căn hộ vang lên một loạt tiếng bước chân có quy luật, Văn Vũ lập tức biết, bên trong có người may mắn sống sót.

"Xin chào, tôi là người sống."

Văn Vũ do dự một lát, mở lời nói.

Người sống sót bên trong cánh cửa quan sát thông qua mắt mèo một lúc lâu, chậm rãi mở ra một khe cửa, bên trong lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Mở cửa là một cô bé tuổi không lớn lắm, cô bé nhìn thấy Văn Vũ "Võ trang đầy đủ", vũ khí trên tay còn dính vết máu, không khỏi có chút khẩn trương, run rẩy nói: "Anh, xin chào. . . . . ."

Văn Vũ nhận ra cô bé đang vô cùng sợ hãi, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Em cứ đợi ở trong nhà, sẽ có người tới cứu em, nếu không đủ thức ăn, dưới lầu có thức ăn, anh sẽ gϊếŧ chết toàn bộ quái vật ở mấy tầng lầu này."

Nghe Văn Vũ mở miệng, rõ ràng cô bé sửng sốt một chút, Văn Vũ không đợi cô bé nói gì, xoay người đi về phía tầng năm.

Đối với người sống sót, thái độ của Văn Vũ đó là có thể giúp đỡ bao nhiêu thì giúp đỡ.

Nhưng mà sống lại một kiếp, Văn Vũ đương nhiên sẽ không mang theo trói buộc trong thời điểm khởi đầu mạt thế thế này, việc này sẽ khiến tốc độ của Văn Vũ bị trì hoãn rất nhiều.

Hơn nữa, đối với một cô bé mà nói, thế giới này quá tàn khốc, tàn khốc đến mức kiếp trước Văn Vũ thân là một vật hi sinh, cũng không thể đồng cảm với cô bé.

"Hi vọng, em có thể gặp được một vài người tốt." Đó cũng là thiện ý và chúc phúc duy nhất mà Văn Vũ dành cho hàng xóm trên lầu.

Văn Vũ đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà chung cư, nhìn xác chết la liệt khắp nơi, mặc kệ vết máu bẩn hay những cánh tay bị gãy vung vãi ở khắp nơi, anh dựa vào lan can thở hổn hển.

Sau khi tạm biệt người hàng xóm nhỏ trên lầu, Văn Vũ điên cuồng dọn dẹp lũ zombie, đầu tiên là ở tầng năm, sau đó là tầng sáu và bảy.

Không còn nguy hiểm trên đường đi nữa cả, sau khi dọn sạch tầng bảy, cuối cùng anh cũng đã tích lũy đủ điểm cho mình.

"Kiểm tra điểm"



"Tinh, còn lại 12 điểm."

Khổ cực là đáng giá, ở kiếp trước, sau tháng thứ ba mạt thế bắt đầu, Văn Vũ mới tích góp đủ điểm để chuyển chức thành chức nghiệp giả

Và lần này thì sao?

Chỉ vài giờ. Đây là tất cả những gì mình có, đương nhiênVăn Vũ hiểu rằng bản thân đã trở nên mạnh hơn trước, càng ngày càng mạnh, có thể làm chủ sức mạnh ngày một mạnh hơn này để sinh tồn trong đám quỷ dữ trong nửa năm sau ngày mạt thế.

Văn Vũ nheo mắt nhìn thành phố vắng lặng bên ngoài, lần đầu tiên anh nhận ra rằng đối với bản thân, tận thế không có gì ghê gớm như vậy.

Văn Vũ trở lại căn nhà cho thuê nhỏ của mình ở lầu ba, ăn nhanh một chút đồ ăn, yên lặng nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.

Khi sự mệt mỏi dần tan biến, Văn Vũ cầm vũ khí bước ra ngoài.

Có một số xác chết trong hành lang, đối với những zombie mới đột biến, không có sự khác biệt rõ ràng giữa ngoại hình của chúng và con người, vì vậy toàn bộ sàn nhà tràn ngập một bầu không khí u ám.

Văn Vũ từ lâu đã miễn nhiễm với cảnh tượng trước mắt, đừng nói đến một vài thi thể, cho dù là một biển máu thi thể, Văn Vũ cũng dám xông lên phía trước, với điều kiện không đe dọa đến tính mạng của mình.

Thản nhiên giẫm đứt tay một thi thể, Văn Vũ đi thẳng xuống lầu, đi tới tiểu khu ở ngoài.

Tòa nhà nơi Văn Vũ tọa lạc cách cổng tiểu khu khoảng 100 mét, đương nhiên trước đây không xa.

Nhưng sau ngày mạt thế, khoảng cách một trăm mét giữa cánh cổng của tiểu khu và tòa nhà dân cư nơi Văn Vũ ở không phải là một con đường đi tốt chút nào.

Có vô số tay chân còn sót lại, máu phủ đầy trên con đường ngắn này, có ít hơn chục zombie trên đó, hoặc chúng đang kiếm ăn hoặc không ngừng lang thang.

Văn Vũ yên lặng nắm chặt binh khí trong tay, nhìn cột đá đang phát ra ánh sáng màu trắng bạc ở cổng tiểu khu, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.

Đó là hy vọng của chính mình và cũng là hy vọng của nhân loại để chống lại lũ quái vật và ma vật đột biến.

Cột đá trao đổi.

Để đối phó với zombie, Văn Vũ đương nhiên không sợ hãi, và so với zombie, con người có một vũ khí lợi hại hơn cả - trí tuệ.

Văn Vũ gõ cửa hành lang với cây giáo trong tay, tiếng "leng keng" từ đằng xa truyền đến, những zombie ở gần Văn Vũ nghe thấy âm thanh đó bước lảo đảo về phía Văn Vũ.

Văn Vũ đợi bọn zombie từ từ tới gần, tiếng kêu lanh lảnh tự nhiên không thể che giấu được zombie xung quanh, khi zombie đến gần, Văn Vũ đột nhiên phát hiện đã có hơn 10 zombie vây quanh hành lang.

Dùng giáo dài trong tay đâm tới, đối với những mục tiêu chậm rãi này, Văn Vũ hoàn toàn có thể tự tin mà nói, chỉ cần không bị bao vây, loại zombie cấp thấp này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.