Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế

Chương 39: Yêu nghiệt mặt dày

« Chương TrướcChương Tiếp »
Như đã nói,sáng nay vì có chút sai lầm nên ta đăng chương 38,bất quá chương đó coi như đăng bù cho t6 ta có việc.

Chương này ta đăng coi như tặng thêm cho các nàng một tối t2 vui vẻ ^~^

----------------------------------------------------------------------------------------

"Xem ra mèo con là từng nhìn thấy đi,em biết người đó đúng không?"Hoắc Tử Thiên nhìn cái vẻ đầy đề phòng cùng ánh mắt lạnh băng của Nguyệt An Tuyết mà trong lòng khẽ nhói lên,hắn thật không muốn nhìn thấy cô như vậy đối với hắn.

"Trả lời!"Nguyệt An Tuyết trên mặt đã không còn vẻ nhu hoà nữa mà thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy sát khí,chỉ cần hắn dám trả lời gây tổn thương gì cho người mang cái bớt đó,cô tuyệt đối trả hết vốn gốc cũng đem cả 5 người chôn ở chỗ này!

Cả bốn vị tử thần cũng đã nhạy bén phát hiện cảm xúc không đúng của Nguyệt An Tuyết,tay đều đã trực tiếp đặt lên trảm phách đao,tuỳ thời sẽ rút ra mà chém gϊếŧ năm kẻ ở trước mặt không chút chần chừ.

Toàn bộ sảnh lúc này lập tức trở nên căng thẳng hơn,linh áp của bốn vị đội trưởng cũng tuỳ thời phóng ra,đè ép hết một đám quần chúng phải nằm bẹp trên mặt đất,cái đầu cũng không ngóc lên được,ngay cả đám Tu Lâm cũng sắp chịu không được mà đầu gối mềm nhũn ra.

"A,bình tĩnh đã,hãy bình tĩnh một chút đã!"Tu Lâm nhìn thấy tình thế không ổn,đành phải liều mạng đứng ra ngăn cản,nếu lỡ để vị tiểu thư kia hiểu lầm gì thiếu chủ thì coi như mối tình đầu khó khăn lắm mới có của thiếu chủ nhà hắn coi như xong rồi a~,huống chi áp lực của mấy người kia thật khiến hắn không kìm chế được mà phải run rẩy một trận.

"Tôi lặp lại lần nữa,trả lời câu hỏi của tôi."Nguyệt An Tuyết cố gắng nhịn xuống sát khí đang bạo động trong người mà nhìn chằm chằm Tu Lâm.

"Ách,cái kia,cô đừng hiểu lầm a.Bọn tôi tìm người đó là vì muốn bảo vệ người đó a,trong gia tộc có lời tiên tri phải bảo vệ người đó an toàn thì mới có thể đem toàn bộ gia tộc thoát khỏi nạn diệt tộc,bởi vì nhiệm vụ đó mà gia tộc bọn tôi mới tồn tại đến bây giờ.Cô đừng hiểu lầm a~."Tu Lâm rối tinh rối mù mà cố gắng nói hết thật nhanh,sợ là chậm một chút là hai bên giao chiến là coi như tiêu rồi.

Nguyệt An Tuyết nghe xong thì thoáng thả lỏng người một chút,nhìn qua Hoắc Tử Thiên này giờ đứng im lặng:"Là như vậy?"

"Ân."Không còn vẻ ngả ngớn câu người,chỉ có sự chua sót trong đôi mắt tím yêu mị.

"Xin cho tôi hỏi một chút,cô biết người kia đang ở đâu sao?"Tu Ly thân là con gái duy nhất trong đội,đành phải đi lên hỏi một chút thông tin,dù sao giữa con gái với nhau vẫn dễ nói chuyện hơn.

"Biết thì thế nào,không biết thì thế nào?"Nguyệt An Tuyết lạnh nhạt hỏi ngược lại.

"Ách,cái kia,xin cô có thể cho chúng tôi biết được không?"Tu Ly cố gắng cười thật dễ gần,tỏ vẻ bản thân không có ác ý mà hỏi.

"Không thể."Dứt khoát,nhanh,gọn.

"A?"Còn chưa kịp hồi hồn.

"Vì sao?"Hoắc Tử Thiên đi tới trước mặt Nguyệt An Tuyết,ánh mắt tràn đầy cảm xúc nhìn cô mà hỏi.

"Không vì gì cả."Nguyệt An Tuyết né tránh ánh mắt của Hoắc Tử Thiên rồi vẫy tay với bốn người Retsu cùng rời đi,nhắm tới mấy kho hàng vật dùng mà đi.

"Thiếu chủ,cô ta...."Tu Ly nhìn qua thiếu chủ nhà mình,nói một nửa thì nhìn thấy ánh mắt của Tu Viêm lập tức im lặng không nói tiếp.

"Thiếu chủ,chúng ta cùng đi theo bọn họ,chắc chắn sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp được vị ấy."Tu Ảnh từ đầu tới giờ không lên tiếng,cuối cùng cũng mở miệng nói trúng trọng tâm.

"Ân,Ly,đi thu chút đồ đi,tránh chỗ nhóm cô ấy muốn tới."Hoắc Tử Thiên nhàn nhạt ra lệnh rồi trở về ngồi trên cầu thang,chống cằm suy nghĩ gì đó.

"Vâng,thiếu chủ."

"A,cái kia...bọn tôi...."Một nam nhân chừng 30 đi ra,ngập ngừng nhìn đám Tu Lâm,ý muốn hỏi rồi lại sợ mạo phạm đến những vị đại nhân có thực lực đáng sợ này.

Bọn hắn biết,toàn bộ tang thi hơn mấy ngàn con ở chỗ này đều do năm người kia xử lí sạch sẽ,vì thế bọn hắn mới có chút bạo gan lập đội tiến tới chỗ này tìm chút đồ dùng cùng vật tư.

Dĩ nhiên là phải có sự cho phép của những người này bọn hắn mới dám đi thu đồ,cái gì,ngươi không phục,ha hả,vậy thì đem cái mạng của mình ra mà nói lí lẽ đi.Ngươi không nhìn thấy phía trước chúng ta có vài tên ngu ý đồ muốn cướp hết đã biến thành đống tro dưới chân à?Còn nghĩ đi tìm chết thì cứ việc,chúng ta không phụng bồi,những kẻ này tuyệt đối là gϊếŧ người không chớp mắt một cái a~.

"Chờ nhóm 5 người vừa rồi trở ra thì các người có thể tiến vào thu đồ."Tu Ly lạnh nhạt trả lời rồi lập tức lách người rời đi,một đám người lập tức câm miệng mà im lặng ngồi xuống chờ.

Ba người Tu Lâm,Tu Viêm,Tu Ảnh đồng loạt tới ngồi bên dưới cầu thang,nhàm chán chờ.

....

"Tuyết Tuyết,bọn họ muốn tìm ai vậy,thật tò mò nha!"Ichimaru Gin híp mắt ôm bịch bánh hồng vừa ăn vừa nhìn Nguyệt An Tuyết đang bận rộn thu đồ vào không gian.

"Là An Thần,từ khi mới sinh,nó đã có cái bớt đỏ đó rồi!"Nguyệt An Tuyết không chút che giấu nói ra,mà cái bớt đỏ đó....

"A,là em trai của em.Không phải chúng ta cũng đang tìm kiếm em ấy sao?"Unohana Retsu ôn hoà nói.

"Ân,nếu em đoán không sai thì có lẽ nó đã đến biệt thự.Từ thành phố HN đến đây nhanh như vậy thì chỉ có thể dùng máy bay trước khi mạt thế diễn ra để tới,nếu vậy thì dùng một tuần từ sân bay để tới biệt thự quả thật không sai.Bọn họ nếu muốn đi theo cũng không vấn đề gì,chỉ cần Thần an toàn là được rồi."Nguyệt An Tuyết xoa xoa cằm,nghĩ một chút rồi nói ra,dù sao cũng đâu có gì cần thiết giấu diếm những nhân vật triệu hồi của cô nga~.

Bất quá cô hiện tại cũng không biết nên đối mặt với đứa em trai này của mình như thế nào,dù tính cách nguyên chủ rất giống với cô nhưng có vẻ như trong kí ức của cô ấy cũng chưa từng thấy nguyên chủ tức giận,lỡ như cô bị gì đó mà tức giận,lộ ra bản tính thật không giống nguyên chủ thì biết ăn nói làm sao đây.Càng chết tiệt là không biết vì tai nạn gì mà kí ức từ trước 8 tuổi đều không có,này thật là đau trứng nha!Thôi bỏ đi,có lộ thì lộ luôn đi,dù sao thì cô biết được đó chính là đứa em trai "trước kia" của cô,như vậy là đủ rồi nhỉ,đúng không Lam đại nhân,Quân đại nhân,hai người thật là dụng tâm lương khổ đâu ni.

Nguyệt An Tuyết càn quét hết khu đồ dùng điện,vải vóc,các nguyên liệu may vá,quần áo,vật dùng hằng ngày gì đó cũng lấy một nửa,khu đông lạnh thì vị bị ngắt điện quá lâu,băng đều đã tan hết và đồ bên trong cũng đều hỏng cả rồi,không dùng được trực tiếp bị bỏ qua,cứ thế,Nguyệt An Tuyết mang theo bốn vị tử thần đi loanh quanh càng quét một đống lớn đồ,cuối cùng sau ba giờ thì vui vẻ trở lại đại sảnh nhìn nhóm người kia lúc này mới bắt đầu lục tục đi thu đồ.

Lúc này Nguyệt An Tuyết cũng đã hiểu vì sao lúc mình đi càn quét đồ thì không thấy một ai trừ cô gái trong nhóm Hoắc Tử Thiên kia ở mấy kho thực phẩm ra.

Cô đưa mắt nhìn một chút Hoắc Tử Thiên,có lẽ bọn họ cũng không đến nỗi tệ,còn trong miệng bọn họ nói vì bảo vệ em trai cô mà đến thì có lẽ suy xét một chút.Điều kiện tiên quyết không gây thương tổn em trai cô,như vậy thì tạm xem như người nhà cũng được,nếu dám phản bội....hừ,diệt cả nhà hắn đi.

Hoắc Tử Thiên nhìn thấy nhóm Nguyệt An Tuyết đã trở ra,bắt đầu ngồi xuống ăn trưa thì lập tức xách mông chạy qua ngồi bên cạnh cô.

"Mèo con,em có bạn trai chưa?"Có thì hắn tuyệt đối sẽ đi gϊếŧ hắn ngay lập tức.

"Chưa."

"Mèo con,em có người trong lòng không?"

"Không."

"Mèo con,em thấy anh làm bạn trai em được không?"

"Không."

"Mèo..."Không đợi Hoắc Tử Thiên nói xong thì đã bị một cái bánh bao thịt nhét thẳng vào miệng,chặn lại những lời hắn muốn nói.

Nguyệt An Tuyết bình tĩnh tiếp tục gặm cái bánh bao khác mà Kuchiki Byakuya mới đưa qua,mắt cũng không thèm liếc một cái với cái tên lắm mồm nào đó đang bị mắc nghẹn cái bánh bao.

Đám Tu Lâm đứng một bên nhìn thiếu chủ mình bắt đầu là một loạt câu hỏi thiếu muối,cuối cùng là chọc giận vị tiểu thư xinh đẹp kia mà bị nhét một cái bánh bao chặn họng,hiện tại bị nghẹn không thể nói thêm được gì.Mà đáng sợ là thiếu chủ lại không chịu nhổ ra mà cố gắng làm mọi cách nuốt xuống cái bánh bao to kia....thiếu chủ,rốt cuộc thì mặt mũi của ngài đã đem đi uy cẩu đi,dù bánh bao kia có một góc đã bị Nguyệt tiểu thư ăn nhưng ngài lại thà nghẹn cũng không nhổ ra....thiếu chủ rốt cuộc ngài là hàng giả đúng không đúng không đúng không a~!!!

Hoắc Tử Thiên sau khi vất vả nuốt trôi cái bánh bao trong miệng thì nhận thấy ánh mắt của bốn tên thuộc hạ,hắn chỉ trả về một cái ánh mắt:Mặt mũi ăn được sao?Mặt mũi thì cưới được vợ hả?Mặt dày mới là chính đạo,hừ!

Tu Lâm:....>.<...Này hông phải thiếu chủ tàn bạo yêu nghiệt của hắn a!!!

Tu Viêm:=.="Hắn có nên đem tin này báo về gia tộc không?Đảm bảo giật gân nga~.

Tu Ảnh:Thiếu chủ uy vũ!(Fan não tàn số 1 của Hoắc Tử Thiên xuất hiện.)

Tu Ly:^o^Thiếu chủ thật đẹp trai,ta ủng hộ ngài!(Fan não tàn số 2 của Hoắc Tử Thiên xuất hiện.)

Nguyệt An Tuyết nhàm chán vừa gặm bánh bao vừa nhìn năm chủ tớ cùng nhau diễn trò,ân,mấy tên này cũng thật thú vị đâu.

Kuchiki Byakuya nhìn vẻ mặt khẽ mỉm cười của Nguyệt An Tuyết khi nhìn tới đám người kia,mày không tự giác nhíu chặt lại,sau đó cũng không nhìn nữa mà tiếp tục uống hết chai nước trong tay.

Sau khi nghỉ ngơi 1 giờ,Nguyệt An Tuyết quyết định rời đi,dù sao đồ cũng thu xong rồi,kế tiếp tìm mấy tiệm thuốc và hạt giống xem sao.

Bất quá,lần này là đi theo 5 cái đuôi ở phía sau và càng khiến cô đau đầu là cái tên yêu nghiệt Hoắc Tử Thiên này da mặt dày đến ngang bằng vỏ Trái Đất luôn rồi,cứ dính lại gần cô mặc dù biết bị đánh cũng mặc kệ,còn quý tộc đại nhân thì liên tục phóng thích khí lạnh,hiện tại trong xe thật con mẹ nó muốn thành sông băng luôn rồi,các người có thể thấy đủ rồi hay không a a a.

"A,phía trước hình như có người đang đánh nhau nga~."Ichimaru Gin giảm dần tốc độ,nói.

"Dừng xe lại đi."Nguyệt An Tuyết nói rồi phóng thích tinh thần lực dò xét con đường ở phía trước,qua vài phút thì mày khẽ nhíu lại.

Ở phía trước,một nhóm chừng 6 người đang bị một đám hơn 10 người trang bị súng ống truy đuổi,trên người bọn họ còn đang mặc quân trang vẻ mặt hung thần ác sát mà đuổi theo.

Lúc Nguyệt An Tuyết nhìn rõ 6 người đang bị truy đuổi thì lập tức mở cửa xe,thuấn bước lao về phía trước.

Ở trong xe một đám người bị hành động của cô làm cho ngớ người vài giây,sau đó không suy nghĩ gì lần lượt xuống xe đuổi theo.Bốn người Tu Lâm ở xe phía sau bị thiếu chủ nhà mình vứt lại một câu ở lại trông xe mà dở khóc dở cười nhìn nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »