Hồi lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần, xoay người nhìn phía sau lưng, nhưng mà trong rừng yên tĩnh không một tiếng động, nào đâu thấy bóng dáng Quân Khuynh Diệu ?
Trái tim, rối loạn...
Thật lâu, Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh lại, nhìn chung quanh một chút, khu vực Tử Kính hồ quá rộng lớn, chỗ nàng đang đứng, hình như cách học viện hơi xa, đương nhiên nàng có thể men theo thác nước mà leo lên, như vậy cũng không xa lắm.
Toàn thân ướt đẫm, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quần áo mình vẫn còn đang rỏ nước, đọc chú ngữ gọi vẹt mập ra.
Vẹt mập vừa ra tới, lập tức trừng to mắt, oa oa kêu lên: "Oa, chủ nhân, thân hình của người quả nhiên rất tốt, ta đã nói ta không nhìn lầm rồi mà, ngực của người... Á á á, đau quá, lông của ta..."
"Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ một lần nữa, ta cắt đầu lưỡi của ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt nhéo vẹt mập, "Bây giờ ngươi đi về ký túc xá một chút, mang một bộ quần áo đến đây cho ta."
Vẹt mập đảo mắt nhỏ mấy vòng, nhưng bị Gia Cát Minh Nguyệt nhéo ở cổ, cho nên nói không ra lời.
Gia Cát Minh Nguyệt vừa buông hắn ra, hắn lại oa oa kêu lên: "Thế nhưng mà, chủ nhân, ta vác không nổi quần áo mà."
"Giờ này Huyên Huyên đang ở ký túc xá đấy, ngươi đi tìm nàng, bảo nàng gđem quần áo đặt bên vách núi giúp ngươi, sau đó ngươi cõng xuống." Gia Cát Minh Nguyệt ra lệnh.
"À, được rồi." Vẹt mập liếc mắt ngắm Gia Cát Minh Nguyệt một cái, lúc này mới nặng nề vỗ cánh bay mất.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, cảm thụ tinh thần lực của mình. Hiện tại nàng có thể triệu hồi ra ma sủng mới rồi, nhưng mà nếu như nàng vẫn chưa học được đa trọng triệu hoán thì nhất định nàng phải bỏ vẹt mập hoặc là Cự Phong, mà nàng đương nhiên sẽ không vứt bỏ bất kỳ ai trong số hai tên đó. Cho nên hiện tại nên đi tìm sư phụ học tập đa trọng triệu hoán rồi. Gia Cát Minh Nguyệt khấp khởi chờ mong ma sủng mới của chính mình sẽ là con gì.
Không bao lâu sau, tiếng kêu oa oa thảm thiết của vẹt mập đã vang lên. Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn cố hết sức vác bọc y phục nhỏ trên lưng, dốc sức liều mạng kích động đập cánh, nhưng mà cái thân hình mập mạp kia làm sao có thể chịu nổi, cho nên đang thẳng tắp hạ thấp xuống. Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh triệu hồi Cự Phong ra, để Cự Phong lao tới đón vẹt mập.
Vẹt mập mang đến một bộ quần áo, Gia Cát Minh Nguyệt dứt khoát cho hắn đi về, mới bắt đầu thay quần áo. Thay xong rồi, lại triệu hoán ra bảo hắn bay lên, nói cho Đoan Mộc Huyên biết mình không có việc gì, để nànng lập tức trở về ký túc xá chờ mình. Nàng biết rõ, cô bé ngốc kia nhất định sẽ đứng ở vách núi dùng ánh mắt trông mong chờ đợi nàng.
Vẹt mập rất là tiếc nuối vì không được nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt thay quần áo, ủ rũ vỗ cánh bay mất. Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi Cự Phong, theo đường khác quay trở lại học viện.
Về đến ký túc xá, Đoan Mộc Huyên đang đứng ở cửa ký túc xá chờ nàng, vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện, cao hứng nhào lên. Rất nhiều ngày không gặp Gia Cát Minh Nguyệt rồi, đương nhiên rất nhớ.
"Huyên Huyên, gần đây có ngoan hay không ? Gia Cát Minh Nguyệt cười sờ đầu Đoan Mộc Huyên.
"Em không phải tiểu hài tử mà, tỷ tỷ." Đoan Mộc Huyên bĩu môi, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn dùng giọng điệu dỗ hài tử để nói chuyện, cô bé bất mãn rồi.
"Ha ha, đúng vậy, Huyên Huyên của chúng ta không còn là tiểu hài tử nữ rồi." Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, "Gần đây chương trình học tăng lên sao?"
"Cũng ổn, hai ngày trước Tiết Tử Hạo ca ca đi cùng em đến hiệp hội Cung Tiễn Thủ để chứng nhận, hiện tại em cũng là sơ cấp Cung Tiễn Thủ rồi đó " Đoan Mộc Huyên vui mừng hớn hở nói, kỳ thật thực lực của nàng đã sắp đạt tới Trung cấp rồi, nhưng là nàng nghĩ đợi đến lúc thật sự lên trung cấp, mới nói cho Gia Cát Minh Nguyệt.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá." Gia Cát Minh Nguyệt quả thực rất cao hứng, Đoan Mộc Huyên cố gắng như thế nào, nàng đều nhìn thấy hết.
"Em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ đó." Đoan Mộc Huyên gật đầu thật mạnh, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có. Chờ em trở nên mạnh mẽ, em mới có tư cách đứng ở bên cạnh chị, mới có tư cách trở thành Thủ Hộ Sư của chị. Những lời này, Đoan Mộc Huyên không nói ra ngoài, nhưng trong lòng mình nàng đã thầm nói hơn một trăm lần, hơn một ngàn lần.
"Tỷ tỷ muốn đi ngay sao?" Đoan Mộc Huyên ngẩng đầu, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt rất đáng thương.
"Ừm, ngày mai lại đi cũng được." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đôi mắt sáng long lanh của Đoan Mộc Huyên, cuối cùng không đành lòng rời đi ngay.
"Vậy thì tốt quá." Đoan Mộc Huyên cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Buổi tối lúc ăn cơm, Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên cùng nhau đi xuống lầu, nhìn thấy đám người Lăng Phi Dương đang đứng bên kia chờ. Lúc Lăng Phi Dương nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, nét mặt rạng rỡ hẳn lên.
"Minh Nguyệt!" Lăng Phi Dương còn chưa kịp nói, Mặc Sĩ Thần đã hấp tấp lao đến, "Hôm nay sao ngươi lại đến?"
"Ừm, như thế nào, không muốn ta đến?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Mặc Sĩ Thần, Mặc Sĩ Thần nhất gần đây đã gầy đi chút ít, nhưng mà liên tưởng đến huấn luyện ma quỷ của Văn Dật, ngược lại cũng không thấy kì quái. ‘Mập Mạp đều là tiềm lực’ những lời này quả nhiên là chân lý, Mập Mạp gầy đi xong, xác thực đẹp trai hơn trước kia một chút. (^^)
"Đi thôi, Minh Nguyệt, ăn cơm." Lăng Phi Dương mỉm cười đi tới, trong mắt chứa đầy vui vẻ. Hắn không ngờ hôm nay Gia Cát Minh Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện. Từ khi yến hội kết thúc đến bây giờ, hắn cũng chưa gặp Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người bên cạnh, nét mặt tươi cười, vẫn là ở chung với đồng bạn của mình là thoải mái nhất.
Ở đây thoải mái như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt ở học viện lâu thêm vài ngày, dù sao lão đầu Thương Vô Nhai cũng không có ở hiệp hội, trở về sớm làm gì?
Ba ngày sau, Gia Cát Minh Nguyệt mới cưỡi Cự Phong tạm biệt mọi người, đi hiệp hội Triệu Hoán Sư.
Vừa đến hiệp hội thì đã có người nói cho nàng biết, hội trưởng đã trở về rồi, đang ở thư phòng. Nàng vừa lên lâu, liền đi thẳng vào thư phòng của Thương Vô Nhai.
Nàng gõ cửa xong mới đi vào, Thương Vô Nhai lập tức phát hiện nàng tấn cấp rồi.
"Cấp Đại Địa rồi hả?" Thương Vô Nhai có chút hưng phấn, hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu.
"Tấn cấp như thế nào vậy? Nhanh như vậy!" Thương Vô Nhai kỳ thật chỉ đang cảm thán Gia Cát Minh Nguyệt tấn cấp rất nhanh, nhưng mà Gia Cát Minh Nguyệt nghe thấy vậy, vành tai hơi ửng đỏ lên. Nàng nghĩ tới cái hôn khẽ của Quân Khuynh Diệu.
"Vậy cũng tốt, đến đây, ta dạy đa trọng triệu hoán thuật cho con." Thương Vô Nhai không chú ý thấy Gia Cát Minh Nguyệt bối rối, hắn tràn đầy phấn khởi mở ngăn kéo có khóa của mình ra, từ bên trong móc ra một cuốn bút ký cũ kỹ, "Những thứ này con cầm xem trước, không hiểu thì hỏi ta. Bây giờ ta sẽ dạy con đa trọng triệu hoán."
Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy cuốn bút ký cũ kia, cẩn thận cất đi.
Sau đó Thương Vô Nhai bắt đầu giảng giải cho Gia Cát Minh Nguyệt...
Nói xong, Thương Vô Nhai thò tay vào ngăn kéo lấy ra một phong thư.
"Nơi này có một phong thư, giúp ta đưa đến một chỗ đi, phong thư này rất khẩn cấp đấy." Thương Vô Nhai vung vẩy bức thư nói.
"Ta thực sự không thấy chỗ nào khẩn cấp cả." Gia Cát Minh Nguyệt nói thầm, khẩn cấp mà vừa rồi còn chậm rãi nói nhiều với mình như vậy?
"Con cưỡi Cự Phong đi một hồi là đến." Thương Vô Nhai giương bức thư lên. Hắn tuyệt đối không thừa nhận có đôi khi hắn rất hâm mộ tọa kỵ của Gia Cát Minh Nguyệt, phong báo, tốc độ nhất lưu đó.
"Cự Phong không có đùi gà ăn sẽ không đi." Gia Cát Minh Nguyệt không đi nhận thư, mà chậm rãi nói.
"Được rồi, được rồi, đi mua đi, ghi vào sổ của ta." Thương Vô Nhai vô lực nói, đây là lần thứ mấy hắn bị gạt gẫm rồi, khiến cho bây giờ hắn phải mở một khoản ở cửa tiệm kia, về sau Gia Cát Minh Nguyệt mua đùi gà đều ghi tên hắn. Mà bởi vì hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư mua đùi gà ở đó, cũng khiến cho cửa tiệm kia kinh doanh tốt hơn không ít đâu.
"Hì hì, sư phụ thật là hào phóng. Đúng rồi, đưa đến chỗ nào?" Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy thư, nhìn phong thư một chút, rõ ràng không có địa chỉ.
"Núi Tê Phượng, đến đó con có thể trông thấy trên đỉnh núi có tòa thạch tháp, trực tiếp đi vào tìm lão gia hỏa Hình Lâm Châu là được rồi, nói là ta bảo con đi." Thương Vô Nhai trả lời.
"Núi Tê Phượng, xa như vậy!" Núi Tê Phượng ở phía bắc ngoài kinh thành, nhưng so với học viện Thiên Phong thì xa hơn nhiều lắm. Hình Lâm Châu này là ai nhỉ? Là bằng hữu của sư phụ?
"Mau mau đi thôi, trước khi trời tối trở về là được. Nhớ kỹ, phải tận tay giao cho người kia, phải đợi hắn xem hết thư, sau đó trở về tỉ mỉ kể cho ta biết biểu hiện của hắn." Thương Vô Nhai thúc giục Gia Cát Minh Nguyệt.
Biểu hiện của sư phụ, thật đúng là kỳ quái. Tại sao phải nhìn đối phương xem hết thư, còn phải kể cho hắn biết biểu hiện của người nọ? Trong bức thư này, rốt cuộc viết cái gì đây?
Gia Cát Minh Nguyệt không biết, nàng vừa mới rời đi thư phòng, Thương Vô Nhai đã tự giam mình ở trong phòng, đắc ý cười to một hồi. Hiện tại hắn rất chờ mong Hình Lâm Châu đọc thư xong sẽ có biểu lộ gì. Lão già kia, lần này phải thua vào tay ta rồi đi?
Đi hết con đường nhỏ đông nghịt người, một mùi thơm quen thuộc truyền đến, Gia Cát Minh Nguyệt nhướng nhướng mày, phía trước, hình như là tiệm bánh ngọt gia đình kia đúng không, bánh hạt dẻ a...
"Đi, Cự Phong, chúng ta trước tiên đi mua một ít ăn." Gia Cát Minh Nguyệt nói với Cự Phong.
"Mua đùi gà trước, lại mua bánh hạt dẻ." Cự Phong kháng nghị rồi.
"Mua bánh hạt dẻ trước!" Gia Cát Minh Nguyệt kiên quyết không nhượng bộ.
"Mua đùi gà!" Cự Phong cũng không chịu hoạt động nửa bước.
Ngay lúc một người một báo đang tranh chấp, bên kia đường chợt vang lên một tiếng ngựa hí thật dài, tiếng bước chân dồn dập, chỉ vài giây sau, một con giác mã toàn thân đỏ thẫm, thân hình cao lớn chợt chạy qua chỗ ngoặt, lao thật nhanh về phía đám người. Con ngựa kia trong mắt toàn là kinh hoàng và hỗn loạn, đại khái đã bị cái gì đó làm cho kinh hãi mà chạy đi.
Đám người chen chúc trên đường nhỏ thấy thế vội vàng né sang bên cạnh, một số quầy hàng rong tránh không kịp, bị ngựa giẫm đổ nghiêng ngả, phố dài náo nhiệt lập tức khắp nơi gà bay chó chạy.
Mà ở chính giữa ngã tư đường, một tiểu nam hài mặc áo ngắn màu tím kinh ngạc nhìn giác mã sắp chạy tới trước mặt, tay nắm thật chặt mấy tờ tiền, vừa sợ lại vừa hoảng quên cả né tránh.
Đám người kinh hô lên, tiểu nam hài kia sắp sửa táng thân dưới vó ngựa thì bỗng đâu từ trong đám người, Cự Phong mạnh mẽ xông ra ngoài, giống như một đóa tường vân được gió thổi qua, giác mã hoảng loạn bị đυ.ng té xuống đất. Giác mã gào thét vài tiếng, chậm chạp đứng dậy, ánh mắt khôi phục sự trong trẻo, sợ hãi nhìn vân vân phong báo, quay đầu chạy về đường cũ. Đám người kinh hồn chưa định lúc này mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu thu thập tàn cuộc, đương nhiên không thể thiếu mấy lời chửi bới đối với chủ nhân giác mã.
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mới kịp nhìn rõ, tiểu nam hài đứng trên đường ước chừng khoảng bốn năm tuổi, môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài, là một tiểu chính thái thật đáng yêu. Lúc này, tiểu chính thái đang nhìn nàng không chớp mắt.
"Tiểu đệ đệ, nhóc không sao chứ?" Gia Cát Minh Nguyệt xoay người nhảy xuống khỏi Cự Phong, đi tới trước mặt tiểu chính thái, cười híp mắt hỏi. Nàng đang muốn véo cái má phúng phính kia mấy cái.
"Dạ, không sao ạ, đa tạ tỷ tỷ. Tỷ tỷ thật là lợi hại." Tiểu chính thái nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nói rất nghiêm túc. Tuy vừa mới bị kinh hãi, nhưng trong mắt hắn lại không thấy chút hoảng sợ nào, tâm trí kiên nghị hơn xa so với tiểu hài tử cùng tuổi. Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi phong báo, tiểu chính thái vừa kinh ngạc vừa hâm mộ. Tọa kỵ thật là lợi hại nha!
"Một mình nhóc đi ra ngoài hay sao? Người lớn nhà nhóc đâu? Sao lại để nhóc đi một mình chứ. Quá nguy hiểm." Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ nếu như vừa rồi mình không ở đây, tiểu chính thái đáng yêu như vậy không chừng đã táng thân dưới vó ngựa rồi, lập tức cảm thấy hơi bất mãn với người nhà của hắn.
"Ta. . ." Tiểu chính thái bắt đầu ấp a ấp úng, không muốn nói chính mình lén chạy ra ngoài."Ta, là đi mua đồ ăn. Ta muốn ăn bánh hạt dẻ." Tiểu chính thái nắm chặt tiền trong tay, nhìn về phía tiệm bánh ngọt ở gần đó.
"Ta mang nhóc đi." Gia Cát Minh Nguyệt một tay bế thốc tiểu chính tháilên, sau đó xoay người cưỡi Cự Phong, ý bảo Cự Phong đi đến tiệm bánh ngọt.
Tiểu chính thái vừa cưỡi Cự Phong, mặt mũi liền tràn đầy hưng phấn. Tọa kỵ thật là uy phong nha, từ trước tới giờ hắn chưa từng được cưỡi tọa kỵ nào uy phong như thế đâu đó.
Gia Cát Minh Nguyệt mang theo tiểu chính thái ngồi trên lưng Cự Phong, đứng cuối cùng trong đội ngũ xếp hàng mua bánh thật dài. Người đứng trước Gia Cát Minh Nguyệt thấp thỏm như đứng đống lửa như ngồi đống than vậy, Cự Phong thở ra hít vào, càng làm cho người phía trước tóc gáy dựng lên xoàn xoạt.
"Đội ngũ thật dài nha. . . Ai, Cự Phong à, đợi mua được bánh hạt dẻ, không biết có còn đùi gà để mua không nữa. Nhưng biết sao được, chúng ta làm người phải có đạo đức, không thể chen ngang đâu." Gia Cát Minh Nguyệt than thở.
Cự Phong xanh mắt rồi, đùi gà bán hết? Vậy làm sao bây giờ!
Cho nên, Cự Phong bắt đầu áp dụng biện pháp rồi, hắn ghé sát cổ người phía trước phun khí, hếch mõm đυ.ng đυ.ng phía sau lưng họ.
Người phía trước nơm nớp lo sợ xoay người lại, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Cô nương, ngươi mua trước đi, ta không vội lắm."
"Không sao mà, ta xếp hàng là được rồi." Gia Cát Minh Nguyệt khoát tay, ý bảo không thèm để ý.
Ngươi không có việc gì, nhưng ta có việc đó! Người nọ mặc kệ nhiều như vậy, vội vàng chạy xuống phía sau. Cự Phong đắc ý lắc lắc đầu, sau đó, cứ thế mà làm, tiến sát người phía trước phun khí. Người này thua chạy. . . Tiếp đó, người phía trước lại thua chạy. Sau đó, người trên đường phố liền chứng kiến đội ngũ thật dài này đang thay đổi thứ tự. Nếu như trong bọn họ có ai từng chơi qua trò chơi xếp cốc giấy(1) thì sẽ cảm thấy đây hoàn toàn là xếp cốc giấy phiên bản người thật, cuối cùng, người đứng đầu tiên trở thành kẻ đứng cuối cùng. Cự Phong vừa ra, ai dám tranh phong đây?
Cứ như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt mua được không ít bánh ngọt như ý nguyện, đều đóng gói xong rồi, nhét vào trong ngực tiểu chính thái. Lúc ra khỏi đó, tiểu chính thái đưa tiền trong tay cho Gia Cát Minh Nguyệt.
"Đây là tỷ tỷ mời nhóc ăn, không cần trả tiền đâu." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tiểu chính thái đáng yêu trước mặt, thật muốn thơm má hắn mấy cái, thật sự là đáng yêu quá đi mất.
"Không được, gia gia đã dạy ta, vô công bất thụ lộc(2)." Tiểu chính thái rất thành thực lắc đầu.
"Như vậy, gia gia của nhóc có dạy nhóc, ‘thịnh tình không thể chối từ’ hay không ?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của tiểu chính thái, rốt cuộc nhịn không được, duỗi móng vuốt sói nhéo nhéo mặt tiểu chính thái, oa ha ha, thật mềm ah.
"Cái kia. . ." Tiểu chính thái rất là do dự, ăn hay không ăn đây. Cái mũi nhỏ nhíu lại, dáng vẻ rất là xoắn xuýt.
"Như vậy đi, lần này tỷ tỷ mời nhóc, lần sau nhóc mời lại tỷ, có được không?" Gia Cát Minh Nguyệt cười xoa xoa đầu tiểu chính thái.
"Được ạ! Vậy hứa chắc rồi đấy nhé, lần sau ta mời." Tiểu chính thái ngheGia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, cao hứng gật đầu thật mạnh. Nói như vậy, lần sau còn có thể nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp lợi hại này rồi đúng không?
"Tốt, quyết định như vậy." Gia Cát Minh Nguyệt hơi gật đầu, "Nhà của nhóc ở đâu? Ta đưa nhóc về được không?"
"Tỷ tỷ, ta gọi Lăng Duệ Kỳ, tỷ tên gì?" Tiểu chính thái cũng không ngốc,tỷ tỷ đã nói lần sau để mình mời, thế thì mình phải hỏi rõ tên tuổi mới được. Nhưng mà tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, chỉ hỏi tên tuổi, lại không hỏi nơi ở, lần sau mời khách thế nào?
"Ta à, gọi là Gia Cát Minh Nguyệt." Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, "Tốt rồi, nhà nhóc ở đâu? Ta đưa nhóc trở về."
"Ở ngay kia ạ." Tiểu chính thái chỉ vào một nơi cách đó không xa.
"Tốt." Gia Cát Minh Nguyệt thúc giục Cự Phong, chạy về phía bên kia, đã đến cổng lớn của một ngôi nhà, dừng lại, đặt tiểu chính thái xuống dưới.
"Tỷ tỷ, lần sau ta mời tỷ ăn bánh hạt dẻ nha!" Tiểu chính thái rất chấp nhất ước định này.
"Tốt, nhất định." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn gương mặt đỏ bừng tiểu kia, gật đầu cười."Như vậy ta còn có việc, ta đi trước."
"Vâng, tỷ tỷ hẹn gặp lại." Tiểu chính thái vẫy tay, đưa mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt rời đi.