Quyển 1 - Chương 60-3: Nụ hôn thâm tình (2)

Thương Vô Nhai mang theo Gia Cát Minh Nguyệt ngồi trên xe ngựa chuyên dụng của hắn, vui vẻ hớn hở nói: "Nha đầu, ta thu con làm đồ đệ mà con còn ghét bỏ, hiện tại không chê đi à nha, nhanh, gọi sư phụ!"

"Không gọi." Gia Cát Minh Nguyệt lại cự tuyệt dứt khoát.

"Cái gì? !" Thương Vô Nhai hét to, suýt chút nữa hét bay trần xe ngựa.

"Lễ gặp mặt còn chưa có, sao phải gọi chứ ?" Gia Cát Minh Nguyệt không ngốc, Gia Cát Phó Vân đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi, không xảo trá đòi hỏi chút ít thứ tốt trong tay Thương Vô Nhai, sao có thể đi ra gặp người?

"À, cái này được, tốt, trở về lập tức tìm cho con, đi đi!" Thương Vô Nhai nghe thấy hóa ra là chuyện này, liền vui vẻ, những việc này đều là việc nhỏ nha.

Vì vậy, Thương Vô Nhai mang theo Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp trở về hiệp hội Triệu Hoán Sư, vừa đi vào đã có người đi ra nghênh đón. Thương Vô Nhai nói thẳng: "Đây là đồ đệ của ta, Gia Cát Minh Nguyệt, thông tri xuống dưới, về sau mắt phải sáng một chút. Đắc tội nó là đắc tội ta." Nói xong, Thương Vô Nhai mặc kệ người nọ há hốc miệng đến mức nhét vừa quả trứng gà, mang theo Gia Cát Minh Nguyệt đi lên lầu.

Thương Vô Nhai mang theo Gia Cát Minh Nguyệt lên lầu, đi tìm bảo bối của mình đi. Rất nhanh, tìm ra một thứ thích hợp cho Gia Cát Minh Nguyệt.

"Đeo lên, cái vòng tay này, bên trong dùng Nguyệt Quang Thạch làm thành, hoa văn chung quanh không đơn giản chỉ là hoa văn đâu, là một loại trận pháp đã thất truyền. Có thể hấp thu nhật nguyệt quang hoa (ánh mặt trời và ánh trăng), tại thời khắc mấu chốt có thể giúp con bộc phát tinh thần lực, ma sủng triệu hoán ra thực lực sẽ tăng nhiều. Nhưng mà mỗi tháng chỉ có thể dùng một lần, cho nên con nên tự nắm chắc thời cơ." Thương Vô Nhai lấy ra một chiếc vòng tay xinh xắn đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt, dặn dò kỹ lưỡng.

Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy, cẩn thận quan sát, vòng tay màu xanh nhạt rất xinh xắn tinh xảo, chính giữa là hình hoa nhỏ bốn lá màu tuyết trắng, chung quanh là hoa văn phong cách cổ xưa. Đặt ở dưới ánh sáng, vòng tay lập tức trở nên sống động, tràn ngập đủ các loại màu sắc lóng lánh, có vài phần giống như đang phát sáng. Gia Cát Minh Nguyệt vui sướиɠ hài lòng đeo vòng tay lên, vòng tay kia được Gia Cát Minh Nguyệt đeo lên, lập tức co rút lại, tiến sát vào cổ tay. Một cảm giác lành lạnh truyền tới.

"Tạ ơn sư phụ." Lần này Gia Cát Minh Nguyệt rất dứt khoát gọi ra hai chữ sư phụ.

Đôi mắt đang cười của Thương Vô Nhai lập tức biến thành một sợi chỉ. (Diễm : ấy, cho mỗi cái vòng tay thôi à)

"Tốt rồi, đồ đệ ngoan, đến đây, ta đã nói với con, ta muốn dạy con rất nhiều thứ. Đầu tiên, là đa trọng triệu hoán..." Thương Vô Nhai híp mắt nhỏ đắc ý nói.

"Đa trọng triệu hoán, có phải là đồng thời triệu hồi ra nhiều ma sủng hay không?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Nàng nhớ rõ lúc trước Thương Vô Nhai nhìn thấy nàng có thể đồng thời triệu hồi ra hai ma sủng đã kích động thế nào.

"Đúng. Bây giờ con có thể triệu hồi ra hai con đúng không?" Thương Vô Nhai hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: "Là vẹt mập và Cự Phong." Không phải tình huống bất đắc dĩ, nàng sẽ không kêu lên danh tự của vẹt mập đâu, bởi vì quả thật xấu hổ chết mất. Con chim béo chết tiệt, còn dám gọi là Suất Ca.

"Con có từng thử qua hay không, lại đồng thời triệu hồi ra ma sủng... càng mạnh hơn nữa ?" Thương Vô Nhai nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Cái này..." Gia Cát Minh Nguyệt á khẩu không trả lời được rồi, Thương Vô Nhai nói ngay đến vấn đề nàng đang vướng mắc. Mỗi lần tấn thăng một cấp, Triệu Hoán Sư có thể thay đổi ma sủng một lần, bây giờ nàng là Cao cấp Triệu Hoán Sư, theo lý thuyết có hai lần cơ hội thay đổi ma sủng, nếu như là đa trọng triệu hoán mà nói..., nàng lại có thể triệu hoán thêm một con. Trên thực tế, Gia Cát Minh Nguyệt cũng từng thử qua, muốn đồng thời triệu hồi ba con ma sủng một lúc, nhưng mà, nàng chưa bao giờ thành công. Muốn triệu hồi ra ma sủng mới, thì phải bỏ vẹt mập hoặc là Cự Phong, đây là chuyện nàng không muốn, cho nên nàng vẫn luôn thất bại.

"Tuy con đã hoàn thành song trọng triệu hoán, nhưng mà cách đa trọng triệu hoán còn rất xa, đa trọng triệu hoán chính thức, là có thể đồng thời triệu hồi ra nhiều con ma sủng mạnh mẽ một lúc đấy." Cảm xúc của Thương Vô Nhai rất phức tạp. Thiếu nữ trước mắt là vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ), cho nên tất nhiên nó có thể học được đa trọng triệu hoán. Mà bản thân mình nghiên cứu nhiều năm như vậy, thế mà không thể làm được.

"Vậy dạy con nha, sư phụ, dạy con nha!" Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên, nếu như mỗi lần mình tấn thăng một cấp có thể triệu hồi ra một ma sủng mạnh mẽ hơn, như vậy về sau, tự mình suất lĩnh một đội quân ma sủng, dứt khoát có thể giẫm bẹp người ta. Nghĩ đến đây, Gia Cát Minh Nguyệt gọi hai chữ ‘sư phụ’ đặc biệt thân thiết, đặc biệt ngọt ngào.

"Chưa được đâu, bây giờ con mới chỉ là Cao cấp Triệu Hoán Sư thôi, trước tiên đề cao thực lực đã, tấn cấp thành đại địa Triệu Hoán Sư, tinh thần lực đầy đủ cường đại rồi, ta lại dạy con đa trọng triệu hoán. Đa trọng triệu hoán hao phí tinh thần lực cực kỳ to lớn." Thương Vô Nhai bị hai chữ ‘sư phụ’ kia khiến cho mở cờ trong bụng, coi như nha đầu này đã cam tâm tình nguyện gọi mình là sư phụ rồi, hắn cười đến mức mặt mo xán lạn, vuốt ria mép vênh vểnh, nói "Bây giờ con đang học ở học viện Thiên Phong? Ừm, ta sẽ đi chào hỏi tên tiểu tử Văn Dật kia, con muốn đến học viện lúc nào thì đến. Mấy ngày này cứ đợi ở chỗ này của ta trước đã, ta dạy con Mặc Phát."

"Mặc Phát?" Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc lặp lại lời Thương Vô Nhai, trong lòng phập phồng khϊếp sợ.

"Đương nhiên, ý nghĩa như tên gọi. Chính là không cần đọc chú ngữ to lên, ở trong lòng mặc niệm( Diễm :mặc niệm ở đây chính là đọc âm thầm, lặng lẽ nhé), sau đó triệu hồi ra ma sủng." Thương Vô Nhai dương dương đắc ý nói, "Con nghĩ xem, đang lúc giương cung bạt kiếm, con vụиɠ ŧяộʍ triệu hồi ra ma sủng, thế là con sẽ chiếm được tiên cơ."

Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên biết rõ mặc phát là có ý gì, không cần Thương Vô Nhai giải thích nàng cũng tinh tường. Mặc phát là một loại kỹ năng rất cao thâm. Phải có thực lực rất cào và tài năng thiên phú mới có thể học được, nàng nhớ Lăng Phi Dương từng đề cập qua rồi, hình như học viện Tử Vân cũng không có ai có thể mặc phát, kể cả mấy lão sư cấp Thánh cũng không thể. Nói như vậy, lão đầu trước mắt, à không, là sư phụ của mình lại có thể làm được ?

"Sư phụ, người làm được sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cố ý hỏi một câu như vậy.

"Đương nhiên là được!" Thương Vô Nhai thấy ánh mắt không tin tưởng của đồ đệ mình, tức giơ chân, "Phải biết rằng, phóng mắt toàn bộ đại lục, trong đám Triệu Hoán Sư cấp Thánh, ngay cả kẻ mạnh hơn ta cũng chưa chắc đã làm được đâu."

"Không nên phí lời, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Hiện tại việc con cần phải làm là mau mau tăng thực lực lên." Thương Vô Nhai nghiêm mặt, "Ta sẽ bảo người chuẩn bị phòng ngủ cho con, về sau không có việc gì không nên chạy khắp nơi. Thư viện của Hiệp hội con đến xem nhiều một chút, chỗ nào không hiểu lập tức hỏi ta.Bút ký của ta lát nữa sẽ đưa cho con." Giờ đây Thương Vô Nhai hận không thể lập tức giúp cho Gia Cát Minh Nguyệt nhảy mấy cấp, nhanh chóng triệu hồi ra ma sủng, để hắn có thể dạy Gia Cát Minh Nguyệt đa trọng triệu hoán.

"Đã biết." Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ. Mạnh đến mức có thể tự bảo vệ mình, và còn bảo vệ người mình quan tâm. Những lời Gia Cát Phó Vân nói đã mang đến cho nàng rung động quá lớn. Mẫu thân rốt cuộc là ai, vì sao phải dùng phương thức này để bảo hộ nàng? Địch nhân nàng có thể sẽ gặp phải, rốt cuộc cường đại đến mức nào, mới có thể khiến cho Gia Cát Phó Vân cẩn thận e dè, ủy khúc cầu toàn(3) như vậy.

Muốn biết nguyên do, nhất định phải trở nên mạnh mẽ!

Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt ở lại hiệp hội Triệu Hoán Sư, tiếp nhận chỉ đạo của Thương Vô Nhai. Không thể không thừa nhận, bút ký trước kia của Thương Vô Nhai có trợ giúp tương đối lớn đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Nhất là phương pháp làm thế nào để tăng lên tinh thần lực. Thương Vô Nhai thì càng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt càng thấy thuận mắt. Thiên tài, nha đầu này thật sự là thiên tài, người khác suy một ra ba, nàng có thể suy một ra bốn.

Chỉ có điều những ngày này, Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng cảm thấy bản thân đã đến bình cảnh, mơ hồ có dấu hiệu đột phá, nhưng vẫn luôn kém một chút xíu.

Thương Vô Nhai hình như đi ra ngoài có việc rồi, gần đây không ở trong hiệp hội. Gia Cát Minh Nguyệt gọi Cự Phong ra, cưỡi Cự Phong đi về phía học viện Thiên Phong. Nàng muốn hỏi Văn Dật một chút, liệu có biện pháp nào có thể trợ giúp nàng đột phá hay không.

Vừa cưỡi Cự Phong đến gần học viện Thiên Phong, Gia Cát Minh Nguyệt lại phát hiện Ngạn Hống bắt đầu nóng nảy kích động.

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, chẳng lẽ, lại là hắn? Hắn ở ngay phụ cận?

"Đến sau núi!" Thanh âm Ngạn Hống vang lên trầm thấp mà xa xăm, nhưng lại có uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt hỏi: "Có ai ở đây sao?"

"Nhanh đi!" Ngạn Hống quát khẽ.

Lúc này không đợi Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện, Cự Phong dưới chân lập tức ra sức chạy như điên vượt qua học viện Thiên Phong, tiến về phía sau núi.

"Rốt cuộc ta là chủ nhân, hay hắn là chủ nhân của ngươi vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt giận, túm lấy lỗ tai Cự Phong, Cự Phong run rẩy hai tai, nhưng vẫn không chịu dừng lại. Hắn không thể trêu chọc Ngạn Hống đâu, cho nên đành phải ngoan ngoãn nghe lời Ngạn Hống chạy đến sau núi thôi.

Đợi Cự Phong dừng lại, Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện, nơi này chính là nơi mà ngày đó mình cứu được Quân Khuynh Diệu. Đi tới phía trước nhìn lướt qua, phát hiện đối diện dòng suối nhỏ có một người đang đứng.

Một mái tóc đen như mực, phát quan (4) bạch ngọc, hai màu sắc trái ngược tạo thành hiệu quả tương phản mạnh mẽ. Người nọ đứng đưa lưng về phía nàng, nghe thấy có tiếng động, hắn chậm rãi xoay người lại. Toàn thân mặc y phục màu đen, trên vạt áo có thêu thủy văn (hoa văn gợn sóng) bằng ngân tuyến (chỉ bạc), tà áo phất phơ, những tia nắng lốm đốm. Dung nhan tinh xảo vô song, khiến cho vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc. Hắn mỉm cười, bờ môi mỏng hơi hé, giọng nói vẫn khiến cho lòng người rung động như trước: "Nàng đã đến rồi."

Chỉ một câu nhàn nhạt, nàng đã đến rồi, lại phảng phất như là cố nhân đã lâu không gặp mặt hàn huyên.

"Ngươi, đêm đó là ngươi sao?" Gia Cát Minh Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Cự Phong, chậm rãi đi tới, đứng đối mặt Quân Khuynh Diệu, cách dòng suối nhỏ.

"Tất nhiên là ta." Quân Khuynh Diệu cười khẽ một tiếng, thân hình hơi động, dưới chân chỉ điểm nhẹ một chút, đã lướt tới bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.

Bỗng dưng Gia Cát Minh Nguyệt không biết nói gì cho phải.

"Đi theo ta một chút?" Quân Khuynh Diệu tuy có hỏi, nhưng ngữ điệu lại bá đạo không cho phép cự tuyệt. Hơn nữa nói xong, liền tự mình đi thẳng về phía trước.

Gia Cát Minh Nguyệt cho Cự Phong triệu trở về, đi theo sau lưng Quân Khuynh Diệu (Diễm : tỷ cũng dễ dụ thiệt >.<, bị mang bán sang TQ rồi sao ). Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bóng lưng rất cao của Quân Khuynh Diệu, trong lòng kỳ thực có rất nhiều lời muốn hỏi. Ví dụ như, ngươi là ai? Còn có, phải chăng lần đó ngươi đã ký huyết chi thệ minh với thượng cổ thần thú. Còn có, tại sao đêm đó ngươi lại xuất hiện tại hoàng cung.

Quân Khuynh Diệu một đường đi thẳng, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng phức tạp, một mực theo sau. Đang đi, Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên ngừng lại, Gia Cát Minh Nguyệt thiếu chút nữa đập đầu vào lưng Quân Khuynh Diệu.

"Làm sao..." Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng muốn hỏi, ngẩng đầu lại thấy phía trước bao la. Lúc này nàng mới phát hiện, bọn họ đã đi tới tận cùng của dòng suối nhỏ, phía trên là thác nước, phía dưới là hồ nước. Dòng suối nhỏ, chỉ là một trong những dòng suối chảy vào Tử Kính hồ.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn phía dưới là Tử Kính hồ sâu không thấy đáy, rõ Quân Khuynh Diệu tới đây để làm gì.

Bỗng nhiên, Quân Khuynh Diệu xoay người lại, Gia Cát Minh Nguyệt đang định nói chuyện, đã thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu lộ ra một nụ cười đầy tình cảm, một tay kéo Gia Cát Minh Nguyệt vào trong ngực. Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, muốn tránh thoát, nhưng chuyện phát sinh ngay sau đó còn làm cho nàng chấn kinh hơn nữa.

Quân Khuynh Diệu cứ ôm nàng như vậy, từ trên thác nước, nhảy xuống.

Tiếng nước chảy cực lớn, ngăn cản hết thảy thanh âm.

Quân Khuynh Diệu chăm chú ôm Gia Cát Minh Nguyệt vào trong lòng, bên Gia Cát Minh Nguyệt có tiếng thác nước, còn có tiếng tim đập của Quân Khuynh Diệu.

" Ào Ào", hai người cứ thế rơi vào trong hồ.

Chung quanh đều là nước, nước trong veo...

Gia Cát Minh Nguyệt vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy một đôi mắt dị đồng đang chăm chăm nhìn nàng.

Chung quanh tràn ngập cảm giác hít thở không thông, Gia Cát Minh Nguyệt muốn đẩy Quân Khuynh Diệu ra để bơi lên trên mặt nước, Quân Khuynh Diệu lại càng ôm nàng chặt hơn, sau đó không ngừng lặn sâu xuống.

Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Muốn hại chết chính mình sao? ( D: tỷ phản ứng quá muộn, có bị dìm chết cũng đáng, xí ~)

Muốn lấy oán trả ơn sao?

Gia Cát Minh Nguyệt ngừng thở, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ ngừng thở luôn. Lý trí càng lúc càng mê muội.

Bỗng nhiên, có thứ gì mềm mại chạm lên trán nàng.

Là đôi môi của Quân Khuynh Diệu!

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, trong giây phút này, nàng bỗng cảm thấy trong đầu hình như xuất hiện một tia ánh sáng, không gian tinh thần đang ở trạng thái bình cảnh, tựa như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên vỡ bờ, đã tìm được một cửa khẩu để thoát ra, mãnh liệt lao ra ngoài. Tiếp đó, qua không biết bao lâu, tất cả mọi thứ trở về bình tĩnh, không gian tinh thần trở nên càng thêm rộng lớn, nếu như nói lúc trước là một cái ao, như vậy hiện tại chính là một hồ nước xanh thẳm.

Đột phá!

Rõ ràng cứ như vậy đột phá!

Gia Cát Minh Nguyệt từ Cao cấp Triệu Hoán Sư, đột phá thành đại địa Triệu Hoán Sư!

Đợi Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện, nàng đã nổi lên trên mặt nước, trước mắt là đôi dị đồng yêu dã nhàn nhạt ý cười của Quân Khuynh Diệu.

"Ngươi..." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người trước mặt, hơi sững sờ, "Cám ơn ngươi giúp ta đột phá..."

"Giúp nữ nhân của mình trưởng thành, cần gì cảm ơn chứ?" Quân Khuynh Diệu khẽ cười một tiếng, ôm lấy Gia Cát Minh Nguyệt, trực tiếp bay thẳng lên trời, mũi chân điểm trên mặt nước, vững vàng lướt tới bờ bên cạnh.

"Ta sẽ trở lại thăm nàng, tự chiếu cố chính mình thật tốt cho ta." Quân Khuynh Diệu đứng trên bờ, thả Gia Cát Minh Nguyệt ra, duỗi những ngón tay thon dài, hơi nâng cằm Gia Cát Minh Nguyệt lên, ghé vào bên tai nàng thì thầm những lời này, sau đó thu tay về, lướt qua Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng ngốc, đi vào trong rừng, biến mất.