"Gia gia, thật
không nghĩ tới, Ngô gia lại hùng hổ doạ người như vậy. Chẳng qua, hắn
làm như thế, e rằng hắn sẽ hối hận." Cầm thiệp mời, Mặc Sĩ Thần cười
khẩy.
"Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt." Mặc Sĩ Kính Đức cười lạnh.
"Xem trò vui, xem trò vui." Gia Cát Minh Nguyệt cười híp mắt.
Hoàng hôn, ngoại thành Thương Phong, trang viên Ngô gia lúc này chật ních xe
ngựa sang trọng to nhỏ đủ loại, bên trong, khách nhân từ bốn phương tám
hướng nối liền không dứt, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng hộ vệ
thông báo tên tuổi, cũng không thiếu khách nhân vẫn đang lần lượt đi
tới. Tuy sắc trời đã tối, nhưng trong phòng khách rộng rãi và trên bãi
cỏ trước nhà, khắp nơi đều được ánh nến chiếu sáng rực rỡ, hầu gái ăn
mặc quyến rũ động lòng người đi qua đi lại, dâng trà và bánh ngọt cho
khách nhân.
Mặc Sĩ Kính Đức tùy tiện ngồi xuống, thỉnh
thoảng mỉm cười trò chuyện vài câu với mấy kẻ quyền thế trong thành,
thản nhiên tỏa ra khí thế bình tĩnh ung dung của gia chủ đại tộc. Gia
Cát Minh Nguyệt và mấy người Mặc Sĩ Thần Tiết Tử Hạo ngồi ở phía sau, vẻ mặt cũng rất ung dung.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt quét qua quét lại khắp đại sảnh, giống như đang tìm kiếm điều gì.
Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt tỏ vẻ buông lỏng, đã nhìn thấy khuôn mặt âm
trầm tái nhợt kia, cảm giác được tầm mắt Gia Cát Minh Nguyệt, người kia
cũng nhìn sang bên này, thấy Gia Cát Minh Nguyệt, thoáng ngưng một chút
rồi lại quay đầu đi.
Người kia, chính là đường chủ gì gì đó
mà hôm ấy Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy ở quán trọ. Mà người ngồi xung
quanh hắn ta cũng là mấy người Gia Cát Minh Nguyệt từng gặp ở tửu lâu
hôm đó. Quả nhiên đến rồi, Gia Cát Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, vào phút cuối thả ra tin tức bản vẽ bị Ngô gia lấy được hơn nữa còn có thể đem
bán đấu giá, thực sự là quá sáng suốt. Sớm quá cũng không được, muộn quá càng không xong!
"Đã chuẩn bị xong chưa?" Xa xa, Ngô Khai
Viễn nhìn Mặc Sĩ Kính Đức đang chuyện trò vui vẻ, thấp giọng hỏi một
người đàn ông trung niên nét mặt hung ác đang đứng bên cạnh. Đây là tên
tay sai hắn không tiếc số tiền lớn mời tới từ thành Hồng Lâm, tuy rằng
có chút chênh lệch so với hắn, nhưng cũng là cao thủ Thiên Không hậu kỳ, hơn nữa lòng dạ độc ác, ở thành Hồng Lâm có tiếng tăm không nhỏ. Vì
chuyện ngày hôm nay, hắn quyết định được ăn cả ngã về không, bỏ ra đủ
vốn liếng.
"Đều tốt cả, chỉ cần hắn dám động thủ, chúng ta
nhất định đánh chết hắn ngay tại chỗ." Người đàn ông trung niên liếc
nhìn Mặc Sĩ Kính Đức phía xa xa, khẽ động đậy vết sẹo bên khóe miệng mấy lần. Nghe hắn nói như vậy, vài tên nam tử phía sau cũng gật gật đầu,
toàn thân toát ra sát khí nhàn nhạt.
"Tốt, nếu như ngày hôm
nay Mặc Sĩ Kính Đức còn có thể nhịn xuống được, ta thật sự phải bội phục hắn." Ngô Khai Viễn cắn răng lẩm bẩm. Bản vẽ này hắn phải tiêu tốn rất
nhiều công phu mới nghe ngóng được, hơn nữa đây lại là bảo vật gia
truyền của Mặc Sĩ gia. Có thể ẩn giấu bí mật rất lớn, là trân bảo có
thật mà người Mặc Sĩ gia vẫn luôn tôn sùng.
Sắc trời hoàn
toàn tối lại, trên bầu trời đêm mênh mông cao vυ"t, vầng trăng tròn tản
ra ánh trăng trong trẻo thanh khiết, lúc này khách mời đã đến gần đủ
rồi, trong ngoài đại sảnh Ngô gia đều đầy ắp người, buổi đấu giá bắt
đầu.
Một thiếu niên quần áo hoa lệ đi lên đài, giọng nói to
rõ ràng: "Các vị, xin hãy yên lặng, hoan nghênh các vị quý khách quang
lâm hàn xá, tại hạ Ngô Thiên Phong, phụ trách chủ trì lần đấu giá này,
buổi đấu giá hôm nay là hai nhà Bàng Ngô của thành Thương Phong chúng ta liên thủ tổ chức, trong đó có không ít trân phẩm, còn có kỳ trân dị bảo không ai ngờ đến, hi vọng các vị đều có thể thu hoạch lớn mang về và
tận hứng trở về, hiện tại ta tuyên bố buổi đấu giá lần này chính thức
bắt đầu. . ."
Nhìn Ngô Thiên Phong trấn định tự nhiên trên
đài cao, Ngô Khai Viễn thoả mãn gật gật đầu, nhiều năm như vậy, đây vẫn
là lần đầu tiên Ngô gia đi vào tầm mắt của mọi người một cách long trọng như vậy, cũng là bước đầu quật khởi của Ngô gia, ông ta đẩy Ngô Thiên
Phong lên đài, dĩ nhiên là vì ôm ấp kỳ vọng rất lớn đối với hắn, cứ nhìn biểu hiện của hắn là biết, sự lựa chọn của chính mình sẽ không sai,
tương lai của Ngô gia sau này, có thể yên tâm giao phó cho hắn rồi.
Từng món từng món bảo vật mà hai nhà Bàng Ngô cất giấu nhiều năm đều được
mang ra sân khấu, theo tiếng báo giá càng ngày càng cao cùng tiếng chùy
đấu giá đập xuống ầm ầm, tâm tình của đám khách khứa cũng được đẩy lên
cao, mỗi người đều kích động nhìn lên trên đài, chờ mong vui mừng lớn
hơn. Trong số tất cả mọi người, chỉ có người một nhà Mặc Sĩ gia, cùng
tên trung niên mặt trắng bệch kia là vẫn còn duy trì bình tĩnh, vẻ mặt
không có chút biến hóa nào.
"Sau đây, ta sắp sửa bán đấu
giá. . ." Nói tới đây, Ngô Thiên Phong dừng một chút, nhìn thoáng qua vị trí Mặc Sĩ Kính Đức, nói tiếp, "Có lẽ đối với rất nhiều người, thứ này
không có giá trị quá lớn, thế nhưng đối với một số người ở đây, đây lại
là trân bảo quý giá ngàn vàng khó cầu."
Một tấm bản vẽ nhăn
nhúm, còn có nhiều chỗ ố vàng được mang lên. Ngô Khai Viễn thoả mãn nhìn thấy sắc mặt Mặc Sĩ Kính Đức trở nên tái mét, toàn thân hơi run. Quả
nhiên vật này, đối với Mặc Sĩ gia, không phải quý giá bình thường.
Ngồi ở bên cạnh Mặc Sĩ Kính Đức, Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm vui vẻ, vui đến mức hỏng mất, không ngờ nha, công phu diễn kịch của lão gia tử nhà Mặc
Sĩ lại là hạng nhất nha. Nhìn nét mặt già nua trắng toát này, nhìn hàm
răng cắn chặt này, nhìn thân hình run rẩy này, ừm. . .
Gia
Cát Minh Nguyệt đưa mắt lặng lẽ liếc sang phía nam tử trung niên kia,
quả nhiên cũng nhìn thấy nam tử kia căng thẳng toàn thân, nhìn chằm chằm tấm bản đồ không chớp mắt. Mấy người chung quanh hắn cũng sắp không
kiềm chế nổi. Sau đó, không biết nam tử trung niên kia thấp giọng nói
câu gì, mà mấy người quanh hắn đều yên tĩnh lại, thế nhưng ánh mắt vẫn
sáng quắc nhìn bản vẽ trong tay Ngô Thiên Phong.
*Thiên lôi
câu địa hỏa nha. Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng cười nở hoa. Nhìn ánh
mắt nóng bỏng của mấy người kia đi, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ
thầm mến Ngô Thiên Phong nữa đó.
"Sau đây bắt đầu bán đấu
giá một bảo vật cuối cùng." Ngô Thiên Phong mỉm cười, cầm lấy tấm bản vẽ kia, nói, "Bức vẽ này hẳn là một tấm bản đồ kho báu, giá khởi điểm mười triệu kim tệ. Mỗi lần tăng giá không ít hơn một triệu kim tệ."
Ngô Thiên Phong vừa nói xong, phía dưới toàn bộ đều ồ lên. Đây rốt cuộc là Tàng Bảo đồ gì? Lại dám báo giá cao như vậy?
Sau đó Ngô Thiên Phong giơ Tàng Bảo đồ lên, để mọi người thấy rõ chỗ đánh
dấu đơn giản trên mặt, phía dưới càng ồn ào ầm ĩ hơn. Đùa gì thế, tấm
bản đồ rách nát như vậy, lại muốn mười triệu kim tệ.
Ngô
Thiên Phong cười tủm tỉm nhìn sang phía Mặc Sĩ Kính Đức, tất nhiên là
hắn cố ý hô giá cao như vậy. Bản vẽ này, bọn họ nghiên cứu rất lâu cũng
không phát hiện ra chỗ nào khác lạ. Như vậy, chỉ có thể giải thích rằng
đây chính là truyền thừa của Mặc Sĩ gia, có ý nghĩa riêng. Thậm chí so
với gia phả còn quý giá hơn.
Trong lúc này, phía dưới ồn ào, nhưng không có người ra giá.
Mặc Sĩ Kính Đức nắm chặt nắm đấm, gắt gao nhìn Ngô Thiên Phong. Ánh mắt
kia, thần thái kia, chà chà, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy Mặc Sĩ Kính
Đức hoàn toàn có thể làm ảnh đế.
"Ai, xem ra, không ai có
hứng thú với bản vẽ này thì phải." Ngô Thiên Phong thở dài, "Kỳ thực, ta cũng chỉ thử vận may thôi. Biết đâu có người biết hàng muốn ra giá cao
mua đi thì sao. Nhưng mà, xem ra, muốn phát tài, chỉ dựa vào vận may là
không được rồi."
Ngô Thiên Phong vừa nói xong thì đã có
người bưng lên một chậu than. Ánh mắt Ngô Thiên Phong loé ra tia dữ tợn, đúng, hắn chính là cố ý, hắn phải làm ra vẻ muốn thiêu hủy đồ vật quý
giá của người Mặc Sĩ gia, nhục nhã bọn họ, làm cho bọn họ thống khổ, để
bọn họ cảm thấy bản thân quá vô dụng, ngay cả bảo vật truyền thừa của
gia tộc cũng không bảo vệ được.
Ngô Thiên Phong nắm lấy bản vẽ, chậm rãi đưa về phía chậu than, ngoài miệng hờ hững nói: "Xem ra
bản vẽ này chỉ là phế phẩm (đồ bỏ đi), thôi thì thiêu hủy, mọi người đối với cuộc bán đấu giá này cũng rất tận hứng rồi đúng không. Nếu như vậy, mục đích của chúng ta cũng đã đạt được. . ." Ngô Thiên Phong vừa nói,
vừa định thiêu hủy bản vẽ.
Lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.