Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 39: Có thể đừng keo kiệt như thế được không? Không thể

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thủ vệ lập tức thay đổi sắc mặt, làm thủ vệ ở nơi giao dịch, người đến từ

nơi trời nam đất bắc hắn đã gặp nhiều rồi. Vừa rồi hắn nói với tiểu cô

nương kia như vậy, mà giờ thiếu nữ trước mặt lại hỏi câu này, sao hắn có thể không rõ thiếu nữ này muốn nhằm vào hắn.

Tiểu nữ hài

cũng kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đang cười rạng rỡ, chẳng biết

tại sao, nàng cảm thấy người trước mắt tuy cười tươi như vậy, nhưng đáy

mắt lại không có chút ý cười nào, ngược lại còn là lãnh ý.

"Đương, đương nhiên không phải." Thủ vệ lúc này đã nhìn rõ người đi phía sau

thiếu nữ, Mặc Sĩ Thần! Những người khác hắn không biết, nhưng Mặc Sĩ

Thần thì hắn biết rõ đấy. Thiếu gia của Mặc Sĩ gia trong thành Thương

Phong, còn rất có thể sẽ là gia chủ kế nhiệm . Người như vậy cũng không

thể đắc tội."Tiểu thư, đương nhiên không phải." Thủ vệ ngượng ngùng cười nịnh nọt.

Gia Cát Minh Nguyệt không để ý tới hắn nữa, Mặc

Sĩ Thần trừng mắt liếc hắn một cái, quát khẽ một câu “cút”. Thủ vệ kia

nhanh nhẹn chạy mất, lập tức biến mất trước mặt bọn họ.

"Em

biết nấu cơm không?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi cúi đầu, nhìn tiểu nữ hài

đang kinh ngạc. Tiểu nữ hài rất gầy yếu, nhưng lớn lên rất thanh tú. Y

phục trên người tuy đơn sơ, vật liệu may mặc cũng là loại kém nhất,

nhưng lại rất sạch sẽ. Có chỗ bị giặt giũ quá nhiều nên đã bạc màu.

"Biết!" Tiểu nữ hài dùng sức gật đầu.

"Vậy được rồi, ta thuê em, nấu cơm cho ta." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, ra

quyết định. Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ

là bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt của tiểu cô nương kia khiến cho nàng xúc

động, có lẽ là vẻ mặt quật cường của cô bé thật giống với người ở sâu

trong trí nhớ của mình. Tóm lại, lúc ấy nàng không do dự đã thốt ra câu

nói kia với tên hộ vệ.

"Thật sự thuê em sao? Em không làm

được việc nặng, em chỉ có thể nấu cơm, giặt quần áo và quét dọn vệ sinh

thôi." Tiểu nữ hài hơi do dự.

"Vậy ta lời to rồi, ta còn

đang định tìm người nào chỉ cần biết nấu cơm là được rồi đấy." Gia Cát

Minh Nguyệt cười rộ lên, "Em tên là gì? Nhà ở đâu? Mấy tuổi rồi?"

"Đoan Mộc Huyên. Chỗ ở không có, gia gia chết rồi, em bị đuổi ra ngoài. Em

mười tuổi rồi." Tiểu nữ hài tên là Đoan Mộc Huyên bình tĩnh trả lời, "Em cũng không phải là cháu gái ruột của gia gia, em là do ông nhặt được

đấy. Gia gia đưa cho một gia đình đốn củi."

Đoan Mộc Huyên

nói thản nhiên như vậy nhưng lại làm cho Gia Cát Minh Nguyệt chấn động

trong lòng. Trên mặt Đoan Mộc Huyên có nét kiên nghị và dáng vẻ trưởng

thành sớm hơn so với tuổi. Hơn nữa thân thể cô bé gầy yếu như vậy, trước đó Gia Cát Minh Nguyệt còn tưởng rằng bé mới bảy tám tuổi, không ngờ đã mười tuổi rồi. Hiển nhiên cô bé không được ăn uống đầy đủ chất dinh

dưỡng, hẳn là những ngày tháng trước đây cũng không tốt.

"Biết làm thịt kho tàu không?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

"Biết!" Đoan Mộc Huyên gật đầu.

"Vậy đi, đi, cùng ta về nhà." Gia Cát Minh Nguyệt dắt tay Đoan Mộc Huyên.

Tay Đoan Mộc Huyên hơi lạnh, lúc bị Gia Cát Minh Nguyệt nắm lấy, thân

thể rõ ràng cứng đờ, nhưng mà sau giây lát, cô bé lại chủ động nắm chặt

tay Gia Cát Minh Nguyệt.

Ba người Lăng Phi Dương đi theo

phía sau. Mặc Sĩ Thần nhịn không được thấp giọng nói thầm: "Các ngươi

nói xem, Minh Nguyệt nếu không được ăn thịt thì sẽ biến thành bộ dạng gì ?"

Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo còn chưa kịp trả lời, Gia

Cát Minh Nguyệt đã quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Sĩ Thần:

"Mập Mạp, ngươi đây là muốn mạng của ta, ta sẽ liều mạng với ngươi."

Mặc Sĩ Thần yên lặng cúi đầu, nhìn mặt đường dưới chân, không nói được gì.

Lăng Phi Dương không khỏi mỉm cười, hắn tin tưởng chuyện vì thịt mà dốc

sức liều mạng với người ta, Minh Nguyệt nhất định sẽ làm được.

Cứ như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt mang Đoan Mộc Huyên về nhà. Đoan Mộc Huyên chịu khó mà lại giỏi giang, vừa về tới nhà, cô bé đã bắt đầu thuần thục dọn dẹp phòng. Gia Cát Minh Nguyệt xấu hổ đứng nhìn phòng ốc đầy tro

bụi bay lả tả, ngượng ngùng cười nói: "Ha ha, ha ha, gần đây ta quá bận, không có thời gian quét dọn."

"Về sau những việc này giao

cho em là được rồi. Em thường xuyên làm những việc này." Đoan Mộc Huyên

cũng không ngẩng đầu lên, đầu tiếp tục dọn dẹp phòng ốc.

Gia Cát Minh Nguyệt càng ngượng ngùng, lấy từ trong túi tiền ra một kim tệ, đặt ở trên mặt bàn: "Số tiền này là để mua đồ ăn, em thích ăn cái gì

thì tự mình mua. Em quá gầy, cần bồi bổ thật tốt."

Đoan Mộc Huyên quay đầu nhìn tiền trên mặt bàn, ngẩn người.

"Không đủ tiền thì lại tìm ta." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, "Ngàn vạn lần không nên tiết kiệm tiền giúp ta. "

Đoan Mộc huyên cúi đầu thật thấp, nhỏ nhẹ nói: "Cám ơn tiểu thư."

"Gọi tỷ tỷ." Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Thế nhưng mà, tiểu thư..." Đoan Mộc Huyên bất an.

"Gọi tỷ tỷ! Sau này đây là nhà của em." Giọng điệu Gia Cát Minh Nguyệt kiên

quyết không cho phép cự tuyệt, không đợi Đoan Mộc Huyên trả lời, bỗng

nhiên nàng lại nhớ ra chuyện gì, lao thật nhanh ra ngoài như một cơn

gió.

Đoan Mộc Huyên nhìn tiền trên bàn, lại quay đầu nhìn

cửa lớn một chút, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói cuối cùng kia

của Gia Cát Minh Nguyệt, sau này đây là nhà của em...

Lúc

Đoan Mộc Huyên đang quét phòng, Gia Cát Minh Nguyệt trở về, trong tay ôm một đống đồ lớn. Gia Cát Minh Nguyệt thấy nhà cửa rực rỡ hẳn lên, hơi

áy náy, cô bé nhỏ tuổi như Đoan Mộc Huyên, vốn nên làm nũng bên cạnh cha mẹ, vậy mà hiện tại lại đang quét dọn phòng cho mình.

"Đừng quá mệt mỏi, ngày mai lại quét dọn tiếp cũng được." Gia Cát Minh Nguyệt gọi Đoan Mộc huyên, cười nói, "Ta đã rất lâu không mua quần áo rồi, cho nên đi mua vài món, sau đó nhân tiện mua cho em hai bộ. Với lại trong

nhà không còn đồ ăn, ta cũng tiện thể mua cơm tối về luôn."

Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, đem đồ trên tay đặt ở trên mặt bàn, trước

tiên để cơm tối sang một bên, sau đó lại lấy ra mấy thứ khác.

"Hai bộ này là của ta, còn cái này là tiện thể mua cho em đấy." Gia Cát Minh Nguyệt cười, duỗi tay chỉ một gian phòng, "Sau này em ở gian phòng kia. Thiếu cái gì thì nói cho ta biết để ta mua thêm. Nấu nước tắm rửa trước đi. Phòng bếp ở bên kia. Ta đi vào thay quần áo một chút, lát nữa rồi

ăn cơm." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, đi vào phòng của chính mình.

Đoan Mộc Huyên im lặng đứng ở trước bàn, nhìn đồ vật trên bàn. Nội y, áo

khoác, váy, giầy, bít tất, vật phẩm trang sức, mỗi thứ đều đủ. Gia Cát

Minh Nguyệt đâu phải đi mua đồ cho bản thân, rõ ràng là mua cho nàng,

nhưng lại không muốn nàng có gánh nặng trong lòng, mới nói là thuận tiện mua cho nàng. Nước mắt, lặng lẽ từ trong mắt chảy xuống. Bàn tay giấu ở trong tay áo, nắm thật chặt, trong lòng dường như có thứ gì đó đang mọc rễ, nảy mầm, lớn mạnh...

Trong nhà từ khi có Đoan Mộc

Huyên, Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ tự tại vô cùng. Phòng ốc được quét dọn rực rỡ hẳn lên, một ngày ba bữa không cần phải chạy ra ngoài ăn nữa.

Đoan Mộc Huyên tuổi không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ gọn gàng. Gia Cát

Minh Nguyệt không gặp phải chuyện tiêu chảy gì đó nữa.

Ngày hôm đó, nàng ngồi trong sân, nhìn Đoan Mộc Huyên đang chăm sóc vườn

hoa, uống trà chanh Đoan Mộc Huyên pha cho nàng, thích ý híp mắt. Bỗng

nhiên, trước mắt xuất hiện một bóng người, sau đó liền nhìn thấy Lăng

Phi Dương thong dong bay qua tường vây đứng ở trước mặt nàng.

"Lại tới ăn chực? Giao tiền ra." Gia Cát Minh Nguyệt bây giờ đã rất quen với viện Lăng Phi Dương đúng giờ chạy sang ăn chực rồi. Trước kia hai người đều là kết bạn đi ra ngoài ăn cơm, sau này trong nhà có Đoan Mộc Huyên, Lăng Phi Dương cũng rất thích chạy sang bên này. Chỉ là cho tới bây giờ hắn cũng không chịu đi con đường bình thường, vẫn cứ leo tường mà đến.

"Có thể đừng keo kiệt như thế được không?" Lăng Phi Dương có chút dở khóc dở cười.

"Không thể..." Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa nói hết lời, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.

"Xin hỏi Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư có ở nhà không?" Ngoài cửa truyền đến một thanh âm cao giọng hỏi.

"Huyên Huyên, ra mở cửa." Gia Cát Minh Nguyệt gọi Đoan Mộc Huyên đi mở cửa.

Đoan Mộc huyên vừa mở cửa, Gia Cát Minh Nguyệt liền nhìn rõ người tới. Là thiếu chủ của Lâm thị thương hội, Lâm Ngữ Hàn!

Hắn đến làm gì nhỉ? Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ, một vạn kim tệ lúc trước, Lâm Ngữ Hàn đã đưa cho nàng rồi. Hiện tại còn có chuyện gì khác sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »